Đám người của Quân Hạo Thiên ở phía sau mặc kệ Phượng Vô Nhai vì sao lại làm như vậy, chỉ sốt ruột thúc giục: “Đi mau, nấn ná mãi thì toàn bộ hoàng lăng sẽ sập xuống đấy.”
Tiêu Cửu Uyên gắt gao lôi kéo Vân Thiên Vũ chạy ra ngoài.
Vân Thiên Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm đang sắp bị vùi lấp trong đống đổ nát của hoàng lăng, khóe môi của y vẫn nhếch thành một nụ cười u nhã đau thương hệt như một đóa hoa đầy vẻ yêu nghiệt màu đỏ như máu.
Tâm nàng chùn xuống, nặng nề như chìm xuống tận đáy cốc.
Giờ phút này, nàng lựa chọn tha thứ cho y.
Phượng Vô Nhai, ta tha thứ cho ngươi.
Trong tình yêu, không có đúng sai, chỉ có yêu hay không yêu, thực xin lỗi.
Nàng nói xong xoay người theo Tiêu Cửu Uyên chạy thẳng ra ngoài.
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy thần sắc của nàng, cuối cùng cũng yên lòng, lúc trước hắn có hơi lo lắng.
Một đám người đi theo theo sau Điêu Gia và Tiểu Anh ra khỏi hoàng lăng.
Bọn họ trong chớp mắt đã phá mở được lối ra của hoàng lăng mà chạy thoát thân.
Phía sau lưng bọn họ, hoàng lăng ầm ầm vang dội, vốn dĩ nơi này là một mảnh đất phẳng nhưng đột nhiên lại bị sập xuống một mảng lớn.
Cả một ngọn núi cũng bị lún xuống rất nhiều tạo nên một thung lũng.
Thật may tất cả bọn họ đều đã thoát ra.
Tiêu Cửu Uyên nắm chặt tay Vân Thiên Vũ: “Vũ Nhi, cảm ơn nàng.”
Hắn vừa lên tiếng thì Vân Thiên Vũ không suy nghĩ về chuyện của Phượng Vô Nhai nữa, nàng quay đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, cười khẽ: “Cảm ơn cái gì, chúng ta là người một nhà.”
“Đúng vậy, chúng ta là người một nhà.”
Tiêu Cửu Uyên nở nụ cười, tuy rằng khuôn mặt hắn vô cùng tiều tụy, nhưng thần thái trong ánh mắt vẫn rất sinh động.
Vân Thiên Vũ nhìn mọi người, nghĩ đến việc bọn họ đã nhiều ngày bị nhốt ở bên trong hoàng lăng, nhất định không có thức ăn hay nước uống.
Trước khi đến núi Phượng Hoàng, nàng đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống trữ trong Phượng Linh giới.
Vân Thiên Vũ lên tiếng: “Tốt rồi, trước mắt mọi người nên tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó ăn uống chút gì đó rồi chúng ta xuống núi quay về.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu đồng ý, đoàn người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nghỉ mệt.
Vân Thiên Vũ lấy lương khô và nước uống trong Phượng Linh giới ra phân phát cho mọi người.
Chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa rồi thì nàng mới cùng Tiêu Cửu Uyên tìm một chỗ vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Vân Thiên Vũ quan tâm hỏi tình hình khi Tiêu Cửu Uyên lên núi Phượng Hoàng.
Tiêu Cửu Uyên liền nói cho nàng về trận chiến của hắn với Gia Cát Cẩn Phượng và Vô Nhai ngày hôm đó.
Vân Thiên Vũ nghe xong nhịn không được bồn chồn.
“Ta nghe nói Long Lân Quân lần này bị thương rất nặng, việc này có thật không?”
Long Lân Quân là binh tướng của Tiêu Cửu Uyên, xưa nay hắn rất coi trọng những người này, nếu những người này thương vong vô số kể thì hẳn là hắn sẽ rất đau lòng.
Ai ngờ Vân Thiên Vũ vừa hỏi thì Tiêu Cửu Uyên đã cười khẽ lắc đầu: “Không, lần này Long Lân Quân thương vong không nặng, đó là do ta dùng binh tướng của Đông Ly quốc giả mạo, ta định nhân cơ hội này che giấu Long Lân Quân, như vậy thì hoàng huynh sẽ không còn kiêng kị ta.”
“Tuy bây giờ che giấu binh tướng nhưng sau này có thể công khai lập phái.”
Tiêu Cửu Uyên vui vẻ nói.
Vân Thiên Vũ nhìn hắn, nhớ đến lời nói trước khi chết của Tần Mộ Thương.
Nàng thật sự không muốn kể những lời mà Tần Mộ Thương nói trước khi chết cho Tiêu Cửu Uyên nghe, cảm thấy như vậy đối với hắn là quá tàn nhẫn.
Người hạ độc hắn từ trước đến nay, thật ra không phải Thái tử, cũng không phải Hoài vương, mà là hoàng đế.
Hoàng đế bởi vì kiêng kị hắn, cho nên mới động tay động chân với hắn như vậy.
Nếu hắn biết, có phải sẽ rất đau lòng rất đau lòng không.
Nét mặt Vân Thiên Vũ thay đổi thất thường, Tiêu Cửu Uyên liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ngay, hắn ngừng ăn mà nhìn Vân Thiên Vũ.
“Vũ Nhi, nàng làm sao vậy, nàng có vẻ không ổn lắm.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong thì đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn Vân Thiên Vũ hỏi: “Có phải ở kinh thành đã xảy ra chuyện đúng không?”