Gia Cát Cẩn và Phượng Vô Nhai đều tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ phải bỏ mạng ở nơi đó, nào ngờ lăng mộ đột nhiên vỡ vụn, bọn họ liền có cơ hội thoát ra ngoài.
Gia Cát Cẩn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ tay trong tay đứng chung một chỗ.
Gã đột nhiên bị kích động, sắc mặt trở nên u ám.
Vân Thiên Vũ cũng mặc kệ gã, hô to: “Cút ngay.”
Hoàng lăng đã bị phá hủy, nếu bọn họ cứ nấn ná ở bên trong thì ắt sẽ bị vùi chết.
Nàng không muốn chết.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời thì bắt gặp được ánh mắt của Phượng Vô Nhai đang đứng cạnh bên Gia Cát Cẩn.
Nàng liếc nhìn Phượng Vô Nhai, vẻ mặt đầy sự căm giận, ghét cay ghét đắng, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa hận, tựa như đang nhìn một thứ gì đó đáng khinh bỉ lắm.
Nàng không bao giờ muốn nhìn thấy y thêm một lần nào nữa.
Phượng Vô Nhai hiểu được ánh mắt nàng, thâm tâm y vô cùng đau đớn. Trong chốc lát đã cảm thấy khó chịu đến dị thường.
Y nhìn vào ánh mắt nàng, đột nhiên cảm thấy chính mình đã làm sai điều gì.
Tuy rằng y rất hận Tiêu Cửu Uyên, nhưng y không nghĩ đến Vũ Nhi cũng ghét bỏ y như y hận Tiêu Cửu Uyên vậy.
Phượng Vô Nhai sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn trốn chạy.
Quân Hạo Thiên ở phía sau Vân Thiên Vũ sốt ruột mở miệng: “Vũ Nhi, mau tới đây, để ta đánh chết bọn họ, bằng không hoàng lăng liền bị phá hủy, tất cả mọi người sẽ đều phải chết ở chỗ này.”
Quân Hạo Thiên nói xong, Gia Cát Cẩn đứng phía đối diện liền biết bọn họ biết lối ra.
Sắc mặt gã âm trầm rồi đột nhiên ha ha cười rộ lên, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Tiêu Cửu Uyên, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là chúng ta tất cả đều chết ở trong này, hai là chúng ta mang theo Vũ Nhi ra ngoài, ngươi chết ở trong này.”
“Ta thật muốn nhìn xem ngươi có yêu Vũ Nhi thật lòng hay không.”
Tiêu Cửu Uyên ngẩn cả người, vội quay sang nhìn Vân Thiên Vũ.
Hắn muốn nói điều gì đó nhưng Vân Thiên Vũ lập tức trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái rồi lạnh giọng nói: “Đừng nói lời vô nghĩa. Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống.”
Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng sống, lời này của nàng.
Chính là khích vào điểm chí mạng của hai nam nhân đứng đối diện.
Gia Cát Cẩn muốn phát điên, hận thù trong lòng gã đối với Tiêu Cửu Uyên càng sâu đậm.
Mà Phượng Vô Nhai lại vô cùng khổ sở, hối hận về những chuyện chính mình đã làm.
Thì ra Vũ Nhi thích Tiêu Cửu Uyên sâu đậm như vậy, nếu y giết hoặc hại chết Tiêu Cửu Uyên, Vũ Nhi chắc chắn sẽ mãi mãi ôm hận với y, hơn nữa nàng cũng sẽ vô cùng đau buồn.
Mà y không muốn Vũ Nhi bị tổn thương.
Nàng không thích y, không tiếp nhận tấm chân tình của y cũng không sao.
Y chỉ hy vọng nàng có một sống thật vui vẻ và hạnh phúc.
Y muốn giết Tiêu Cửu Uyên cũng là vì trước kia Tiêu Cửu Uyên từng đối xử tệ bạc với Vũ Nhi, y cho rằng Tiêu Cửu Uyên đã thương tổn Vũ Nhi quá nhiều nên không xứng đáng được Vũ Nhi yêu thương, nhưng hiện tại xem ra y đã sai rồi.
Người Vũ Nhi thích là hắn, nếu Tiêu Cửu Uyên có mệnh hệ gì thì chắc chắn Vũ Nhi sẽ vô cùng đau lòng.
Mà y không muốn nàng đau lòng.
Phượng Vô Nhai trong lòng phút chốc đã hạ quyết tâm.
Hắn vội nhìn về phía Vân Thiên Vũ, nói: “Thực xin lỗi, là do ta gây ra chuyện phiền toái cho các ngươi, vậy để ta giải quyết chuyện này đi.”
Nói xong, y phất tay vận linh lực đánh qua Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn hoàn toàn không phòng bị Phượng Vô Nhai nên bị y trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Như khi Gia Cát Cẩn bị đánh bay đi, gã vẫn không quên duỗi tay túm chặt lấy Phượng Vô Nhai.
Gã phẫn nộ thét vang: “Phượng Vô Nhai, ngươi bị điên sao.”
Phượng Vô Nhai không để ý tới Gia Cát Cẩn, chỉ xa xăm nhìn Vân Thiên Vũ nói.
“Vũ Nhi, đừng trách ta, ta không muốn làm nàng bị tổn thương, ta chỉ hận Tiêu Cửu Uyên đã đối xử tệ với nàng, cho nên mới ra tay đối phó hắn.”
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai, thấy y một thân y phục đỏ thẵm, đôi mắt đen láy đang cười buồn bã.
Hệt như một đóa sắp héo tàn, khiến người khác nhịn không được sự đau lòng.
Giờ phút này, thâm tâm nàng đặc biệt khó chịu..
Đương nhiên nàng cũng không phải vì yêu y mà khó chịu, mà là một loại đau xót toàn thân.