Thú Phi Thiên Hạ - Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 833




Hắc Diệu lập tức dặn dò thuộc hạ, bản thân thì theo sát Vân Thiên Vũ.

Trách nhiệm của gã chính là bảo vệ Linh Nghi quận chúa, nếu quận chúa bị thương chắc chắn vương gia sẽ rất đau lòng.

Vân Thiên Vũ và đám người của Hắc Diệu lắc mình đến chỗ Tiêu Dạ Thần.

Dung Hành ở phía trước đang giao đấu với Tiêu Dạ Thần.

Vốn y cho rằng mình chắc chắn thắng chắc không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng không ngờ bên cạnh Tiêu Dạ Thần lại có linh thú lợi hại như vậy.

Linh thú và Tiêu Dạ Thần một người bên trái, một người bên phải đánh y từ hai phía.

Dung Hành không kịp trở tay để giành thắng lợi.

Vân Thiên Vũ hạ lệnh Hắc Diệu và Ảnh Tử: “Đi, giúp Tiêu Dạ Thần bắt Dung Hành.”

Vân Thiên Vũ dứt lời, quay người vận linh lực hướng tới số thuộc hạ của Dung Hành đang chiến đấu xung quanh kêu gọi đầu hàng: “Quân lính quận Thanh Bình nghe lệnh, hiện tại các ngươi có thể lựa chọn đầu hàng, đầu hàng thì có thể giữ lại được mạng sống của các ngươi hai là bảo vệ được cả gia đình cá người. Nếu các ngươi ngoan cố tới cùng thì chẳng những các người sẽ chết mà cả gia đình các người cũng sẽ chết.”

“Có lẽ các ngươi e sợ Dung Hành sẽ trả thù gia đình các ngươi, nhưng Dung Hành cũng không thể sống nổi, nên các ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.”

Vân Thiên Vũ dứt lời, những thuộc hạ của Dung Hành đã có một số người ngẩn người ra. Tiến thoái lưỡng nan.

Sắc mặt Dung Hành trở nên khó coi: “Liều mạng đi, liều mạng với chúng.”

Vân Thiên Vũ vẫn lạnh lùng: “Dung Hành đang muốn chết chung với các ngươi, bây giờ ai buông binh khí xuống có thể bảo toàn mạng sống.”

Giọng điệu Vân Thiên Vũ vừa dứt, lạch cà lạch cạch, không it người đã buông binh khí xuống.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói với quân lính của An thân vương phủ: “Những người đã bỏ binh khí xuống thì không giết, còn lại giết không tha.”

Lời nàng vừa dứt, rất nhiều người buông binh khí xuống.

Cuối cùng toàn bộ quân lính đang còn sống đều buông binh khí, còn quỳ xuống.

Chẳng những quân lính, mà ngay cả Dung Hành cũng bị Hắc Diệu và Ảnh Tử tóm gọn.

Toàn quân của Dung Hành bị tiêu diệt.

Lần bao vây kinh thành này, có lẽ y đã sử dụng mười lăm vạn binh mã, nhưng mười lăm vạn binh mã này có có ba đến bốn vạn người đang bao vây ở người ở doanh trại ngoài thành, hơn mười vạn còn lại vây ở bốn cổng thành.

Tuy ở cổng nam thành không quá nhiều nhưng cũng gần bảy vạn.

Bảy vạn người lại bại đến thê thảm như vậy.

Nam Dương vương Dung Hành ngẩng dầu, giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.

Y nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ bình ổn lại tâm trạng, từ từ mở miệng: “Ngươi là Linh Nghi quận chúa.”

Vân Thiên Vũ gật đầu, thần thái ung dung mở miệng: “Đúng, ta chính là Vân Thiên Vũ.”

“Ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Vân Thiên Vũ khẽ nhếch môi mỉm cười, nhưng không động đậy, nhìn Dung Hành, từ từ mở miệng: “Dung Hành, ngươi thực sự nghĩ ta ngốc sao? Ngươi muốn ta chết cùng với ngươi sao.”

Lời nói của nàng vừa dứt, Dung Hành cười lớn, ngửa cổ lên trời hét lên: “A…”

Y nói xong vận linh lực tự hủy diệt, Vân Thiên Vũ cũng không ngăn cản y, chỉ lệnh cho Hắc Diệu và Ảnh Tử: “Mau tránh xa ra.”

Đồng thời Vân Thiên Vũ dẫn một vài tên thuộc hạ nhanh chóng lùi về phái sau.

Ầm, một tiếng nổ cực lớn. Quả nhiên Dung Hành đã tự hủy diệt bản thân, trước khi chết y vẫn không quên hét lên: “Vân Thiên Vũ, ta thành quỷ cùng không tha cho ngươi.”

Y không muốn rơi vào tay hoàng đế, cho nên lựa chọn tự hủy diệt, nếu y rơi vào tay lão hoàng đế chắc chắn sống không bằng chết.

Cho nên y không cam tâm cũng vô dụng, chỉ có thể chọn tự hủy diệt.

Sau khi Dung Hành tự hủy diệt, đoàn người Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn cổng nam thành.

Chỉ thấy ngoài cổng thành đã nhuốm đỏ cả cổng nam thành.

Khắp nơi trên tường thành đều toàn những thi thể không hoàn chỉnh.

Thi thể đã sắp chất thành núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.