Hắc Diệu lắc mình xuất hiện, Vân Thiên Vũ ra lệnh: “Đi nghênh chiến với những người trong trong thành, mặt khác ngươi phái người lập tức tới Ly vương phủ, điều những người có thể dùng linh lực tới đây, toàn lực nghênh chiến những người trong thành.”
“Rõ, quận chúa.”
Hắc Diệu lắc mình dẫn người đi nghênh chiến những người ở trong thành.
Trước khi Tiêu Cửu Uyên rời đi, đã để lại một số quân Long Lân để nghe sự sai bảo của nàng.
Không ngờ bây giờ lại được dùng tới.
Hơn nữa người trong Ly vương phủ có thể ngăn cản được những người tác oai tác quái trong thành.
Bên trong bên ngoài thành đều chém giết vô cùng hỗn loạn.
Ngoài thành, Dung Hành đã sắp phát điên, gương mặt nho nhã của y đã nhăn nhó.
Y ngẩng đầu lên nhìn nữ tử áo lam đang ở trên tường thành, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng trên tường thành, làn gió thổi tung bay suối tóc đen của nàng, khiến nàng nhìn giống như tiên nữ.
Chỉ vì một nữ nhân như vậy mà lại hủy diệt tất cả của y.
Y muốn giết chết nàng.
Dung Hành phất tay, lấy ra linh khí, Ô Nỗ cung, y vận linh lực, mở ô nỗ cùng bằng linh lực, hình như Ô Nỗ cung mở to mắt bắn vào Vân Thiên Vũ đang ở trên tường thành.
Vân Thiên Vũ đã sớm phát hiện mục đích của Dung Hành, cho nên nàng lấy trong tay áo vòng Song Sư linh.
Vòng Song Sư Linh bay thẳng đến Ô Nỗ cung.
Đụng vào nhau kêu ầm ầm. Song Sư Linh bị Ô Nỗ cung đánh vỡ tan, rơi xuống dưới tường thành.
Dung Hành hận tới nghiến răng nghiến lợi, lại không thể thực hiện được.
Đã tới nước này, y không thể không thừa nhận một việc, hôm nay y đã thua lỗ nặng nề.
Mà tất cả những nỗ lực của y bị trả giá thảm hại như vậy chỉ bởi đã coi thường nữ tử đang ở trên tường thành kia.
Trước đó người có linh lực bên cạnh Liễu thị đã chạy trốn, trở về quận Thanh Bình, đã từng nói với y, người phụ nữ này không thể coi thường, bảo y phải nghĩ cách diệt trừ người phụ nữ đó trước rồi mới công thành.
Nhưng y lại không nghe, tưởng một nữ tử dù lợi hại tới đâu thì cũng có thể làm được gì. Không ngờ y lại thua trong tay của một nữ nhân. Ha ha.
Dung Hành cười lớn, xoay người nhìn quân lính của mình bị thương.
Trải qua những vết thương chồng chất, quân lính trong tay y còn không tới một nửa, nếu như tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ thương vong toàn bộ, cho nên chỉ có thể tháo chạy.
Chạy thoát thân trước rồi mới tiếp tục tính kế được. Dung Hành suy nghĩ, quay người hét lên với những quân lính của mình: “Rút quân.”
Y nói xong, rút lui đầu tiên.
Thuộc hạ của y cũng rút lui như thác lũ.
Nhưng họ chạy không xa thì gặp hai vạn quân của An thân vương phủ.
Lần này là thế gọng kìm từ hai phía.
Dung Hành muốn trốn cũng không thoát, cuối cùng y ngửa đầu lên trời hét lên: “Liều chết thôi.”
Cơ thể y lao như tên bắn về phía Tiêu Dạ Thần. Vân Thiên Vũ ở trên tường thành nhìn thấy, vô cùng lo lắng cho Tiêu Dạ Thần, cho nên nàng khẽ động đậy nhảy từ trên tường thành xuống.
Mà Hắc Diệu ở phía sau cũng đã mang theo một vài thuộc hạ tới.
Hắc Diệu cũng đi theo, nhanh chóng bẩm báo: “Quận chúa, nội chiến đã được ổn định.”
Người trong thành có hơn một ngàn, những người này là người được tả tướng Tần Mộ Thương sắp xếp vào thành.
Bởi sợ sắp xếp nhiều sẽ lộ sơ hở, cho nên y chỉ sắp xếp một số ít.
Hơn nữa, những người này chỉ chủ yếu là khi Nam Dương vương công thành, thì gây hỗn loạn bên trong thành, sau đó thừa cơ mở cổng thành.
Cứ như vậy, đại quân của Dung Hành có thể xông vào thành.
Thật không ngờ cuối cùng lại khinh địch mà bị tiêu diệt.
Vân Thiên Vũ nghe Hắc Diệu bẩm báo, hài lòng gật đầu, sau đó hạ lệnh: “Điều Long Lân quân ra ngoài thành, toàn lực đánh chết phản quân.”
“Rõ.”