Vân Thiên Vũ liếc mắt qua hạ thân hắn, thấy lều nhỏ nhô cao, mặt đỏ lên lần nữa không dám nhìn linh tinh.
Đồng thời nghĩ xấu, để hắn nhịn cũng không tồi.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, đồng thời Tiêu Cửu Uyên cũng ra lệnh cho Bạch Diệu ngoài cửa.
"Mau chóng sai người chuẩn bị xe ngựa, ta và Linh Nghi quận chúa sẽ lập tức vào cung."
Bạch Diệu nghe lời đi chuẩn bị.
Phòng nhỏ bên cạnh, Vân Thiên Vũ nghe thấy tiếng Bạch Diệu rời đi, cuối cùng thả lỏng một chút.
Nàng không biết mình và Tiêu Cửu Uyên ra khỏi phòng tắm, đối mặt với Bạch Diệu thế nào.
Cũng may hắn đi rồi, Vân Thiên Vũ vội sửa sang lại một chút rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Chờ nàng đi ra, phát hiện bên ngoài phòng tắm không có một ai.
Cuối cùng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Đứng chờ Tiêu Cửu Uyên ngoài cửa.
Nhưng không có người, nàng vẫn cảm thấy như bị người ta phát hiện, cảm thấy không được tự nhiên.
Thẳng đến khi Tiêu Cửu Uyên mặc chỉnh tề đi ra, Vân Thiên Vũ mới đỡ một chút nhưng nàng cũng không dám nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nghĩ tới hình ảnh lúc trước suýt thì hai người đột phá phòng tuyến, nàng không còn mặt mũi gặp người.
Hơn nữa nàng nghĩ thấy hình như lúc trước mình rất chủ động, Tiêu Cửu Uyên có nghĩ nhiều hay không.
Vân Thiên Vũ cố ép mình không nghĩ tới, đi ra khỏi phòng, đột nhiên Tiêu Cửu Uyên quay ra nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ nhìn gương mặt phóng to trước mắt, hoảng sợ, vội lui về sau.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Ta thấy vẻ mặt Vũ Nhi có tâm sự, đang nghĩ gì vậy?"
Trong mắt Tiêu Cửu Uyên hiện đầy sáng tỏ, lần đầu tiên nha đầu này gặp phải chuyện như vậy nên bối rối, sao hắn lại không biết.
Hắn thật sự thích bộ dạng bối rối của nàng như vậy, không nhịn được muốn chọc nàng.
Nghĩ đến cuộc sống sau này có một nha đầu mình thích bên cạnh.
Thật tốt.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ rồi tiến về phía trước hai bước, đến trước mặt Vân Thiên Vũ, chỉnh tóc lại cho nàng, sau đó chỉnh lại quần áo.
Vẻ mặt dịu dàng yêu thương nói không nên lời.
Vẻ ngoài hắn vốn xuất sắc, lúc này tràn đầy dịu dàng yêu thương, như vậy thật khiến người ta say.
Vân Thiên Vũ nhìn hắn ngơ ngác, mãi đến khi hắn chỉnh cho nàng xong, khẽ kéo tay nàng, mười ngón tay hai người đan lại vào nhau.
Hắn mới mở miệng: "Đi, chúng ta vào cung thôi."
"Vâng."
Vân Thiên Vũ chỉ nói lại một câu, đi theo phía sau Tiêu Cửu Uyên ra khỏi phủ Ly thân vương, tiến vào cung.
Nhưng chờ tới khi hai người lên xe ngựa, suy nghĩ của Vân Thiên Vũ đã tốt hơn nhiều, nàng nhìn Tiêu Cửu Uyên, nghĩ xấu đến cái lều nhỏ lúc trước của Tiêu Cửu Uyên, không nhịn được liếc nhìn phía dưới của Tiêu Cửu Uyên, sau đó xấu xa nói.
"Tiêu Cửu Uyên, người giải quyết cái kia thế nào?"
Nàng là thầy thuốc, rõ ràng cấu tạo thân thể như lòng bàn tay, lúc đó nam nhân này đạt đến trình độ kia, dục vọng sẽ không dễ dàng hạ xuống, dù tắm nước lạnh, cũng khó hạ lửa nóng kia xuống được.
Hắn làm như thế nào, hay là hắn đã?
Ánh mắt Vân Thiên Vũ nhìn qua bàn tay thon dài như ngọc của Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên lập tức đen mặt, vành tai đỏ ửng, hắn vội nghiêm túc nói: "Vũ Nhi, đầu nhỏ của nàng nghĩ cái gì thế, nhóc con nghĩ chuyện gì bên trong."
Nhưng Vân Thiên Vũ vẫn gợi lên suy nghĩ của Tiêu Cửu Uyên, thực ra lúc trước hắn muốn giải quyết như nàng nghĩ thật, hơn nữa trong đầu đều là hình ảnh của nàng, cố gắng đè ép, hắn bỗng nghĩ tới một loại cảm xúc kích động, cho nên giải quyết.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới đó, quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, duỗi tay ôm lấy nàng, cắn môi nàng một cái, sau đó hung dữ nói.
"Vũ Nhi, chờ chúng ta đại hôn, ta muốn ăn lại cả vốn lẫn lãi."