Hoàng đế hạ liên tiếp ba đạo ý chỉ, khiến kinh thành Đông Ly quốc vô cùng náo nhiệt.
Khách quan và Hoài vương cùng Tuyên vương một đôi, Ly thân vương gia này một đôi, càng có nhiều người nghị luận, lúc trước Linh Nghi quận chúa quyết tâm không lấy Ly thân vương gia, không ngờ bây giờ hoàng thượng lại chỉ hôn.
Không biết lần này Linh Nghi quận chúa có tiếp chỉ gả cho Ly thân vương hay không.
Ai cũng chờ xem náo nhiệt.
Nhưng cuối cùng lại nghe tin, Linh Nghi quận chúa của An thân vương phủ đã tiếp thánh chỉ, như vậy có nghĩa là, Linh Nghi quận chúa đồng ý gả.
Ngày này cả kinh thành đều náo nhiệt.
Tửu lâu trà tứ khắp nơi đều đang nói việc này.
Nhưng có người vui mừng có người buồn.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ một đôi, còn hai đôi khác được chỉ hôn cũng không quá vui mừng.
Tô Phi Yên của Tô quốc công phủ căn bản không thích Hoài vương điện hạ dáng người khôi ngô, hiện tại lại bị chỉ hôn với Hoài vương.
Nàng ta không thể vui nổi.
Mà Yến Thanh Phong của Yến Bắc vương phủ thích Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, không ngờ cuối cùng lại bị hoàng thượng chỉ hôn cho biểu ca nhà mình. Cho dù như thế nào tâm trạng của nàng ta cũng không thể vui nổi.
Nhưng Tô Phi Yên và Yến Thanh Phong không vui, tuyệt đối không ảnh hưởng đến hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Trong Tây Phượng viện ở An thân vương phủ, ai nấy đều vui vẻ cười nói.
An thân vương Tiêu Lăng Phong đang lớn tiếng hỏi Tiêu Cửu Uyên, hoàng thượng sao lại đồng ý hạ chỉ ban hôn.
Bởi vì theo hiểu biết của lão, hoàng thượng hẳn là rất phản cảm Ly thân vương phủ và An thân vương phủ liên hôn.
Nhưng bây giờ lão ta cố tình hạ chỉ ban hôn, điều này chứng tỏ nhất định Tiêu Cửu Uyên làm gì đó, khiến cho hoàng thượng không thể không hạ chỉ ban hôn.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần nói.
“Ta không làm gì, chỉ nói với hoàng huynh, nếu hắn không đồng ý chỉ hôn, như vậy ta sẽ không cam đoan sau này sẽ làm chuyện gì quá kích. Cho nên hoàng huynh liền hạ chỉ.”
Tiêu Cửu Uyên nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Vân Thiên Vũ lại rất lo lắng.
“Tiêu Cửu Uyên, chỉ sợ hoàng thượng đã ghi hận chàng rồi, cho nên chàng phải cẩn thận một chút.”
Vân Thiên Vũ nói, Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần hai người cũng rất đồng ý, cùng nhau gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi vẫn nên coi chừng một chút thì tốt hơn.”
“Hoàng thượng này có thù tất báo, ngươi uy hiếp hắn như vậy, nhất định hắn căm tức trong lòng, cho nên vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên thâm thúy u ám, hắn chậm rãi nhếch môi cười khẽ.
“Bổn vương sẽ coi chừng, các ngươi đừng lo lắng, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn, các ngươi vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị cong việc cho đại hôn của ta và Vũ Nhi đi.”
Tiêu Lăng Phong gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên hỏi: “Vậy ngày đại hôn đã định chưa?”
“Vẫn chưa, lát nữa ta đi tìm Khâm Thiên Giám, bảo Khâm Thiên Giám chọn một ngày đại hôn gần nhất, nhưng đồ gì nên chuẩn bị vẫn nên mau chóng chuẩn bị, tránh việc sau khi định ngày đại hôn luống cuống tay chân.”
Lời Tiêu Cửu Uyên nói, Tiêu Lăng Phong rất đồng ý.
Lão đứng lên nói một tiếng với Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, sau đó đi ra ngoài: “Ta đi xem cần chuẩn bị đồ gì, bây giờ sẽ bắt tay vào chuẩn bị.”
Vân Thiên Vũ ở phía sau vội nói: “Nghĩa phụ, không cần chuẩn bị gì đâu.”
Tiêu Lăng Phong đứng ở trước cửa bất mãn lườm Vân Thiên Vũ.
“Con nói cái gì, con là quận chúa của An thân vương phủ ta, đồ phải chuẩn bị sẽ không ít, chỉ có nhiều hơn người khác, sẽ không thể ít hơn.”
Tiêu Dạ Thần lập tức đồng ý: “Đúng vậy, sẽ không thiếu thứ gì.”