Vân Thiên Tuyết giãy giụa ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Nhưng mà cũng không có ai để ý tới nàng ta, nàng ta nhìn về phía Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, Tiêu Thiên Dịch vẻ mặt lạnh nhạt.
Nàng ta nhìn về phía Vân Lôi, Vân Lôi trưng ra vẻ mặt chết sớm đầu thai sớm.
Cuối cùng nàng ta nhìn Vân Thiên Vũ, dập đầu bộp bộp.
“Vân Thiên Vũ, tỷ kêu bọn họ tha cho muội một lần đi, tha cho muội một lần đi, sau này muội không dám nữa, muội sẽ không tranh giành với tỷ, muội sẽ không tranh đoạt với tỷ nữa.”
Vân Thiên Vũ không ngờ mặt nữ nhân này lại dày đến như vậy.
Hai mẹ con nàng ta hại chết đời trước, lại hại nàng, hiện tại còn có mặt mũi cầu xin nàng.
Nàng đã muốn giết nàng ta từ lâu rồi.
“Ta cầu xin cho ngươi, sau đó ngươi lại hại ta thì sao? Đầu óc ta không có bị bệnh đâu.”
Vân Thiên Vũ lạnh lùng châm chọc.
Nữ nhân này là điển hình không không tự tìm đường chết.
Kỳ thật lúc này đây, nàng ta hoàn toàn có thể không tới Đông Ly, chỉ ở Nam Chiêu an tâm làm Chiêu Hoa công chúa của nàng ta, sau đó xuất giá, không phải quá tốt hay sao? Lại cứ muốn tới Đông Ly quốc giả thần giả quỷ gây ra một đống chuyện.
Vân Thiên Tuyết hoàn toàn không để ý tới lời châm chọc của Vân Thiên Vũ, nàng ta giãy giụa muốn bò lại ôm lấy chân Vân Thiên Vũ xin tha.
Đáng tiếc nàng chưa bò lại, Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn kia đang đứng trước mặt nàng ta, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, cười lạnh nhìn về phía nàng ta: “Ha hả, lá gan của ngươi cũng lớn quá đó, lại dám lừa cả bổn cung.”
Gia Cát Cẩn vừa dứt lời, giơ tay, một đạo lam linh ngưng tụ trên đầu ngón tay gã, gã tung một chưởng không lưu tình chút nào trực tiếp đánh xuống.
Rất nhiều người đứng gần kinh hãi mà nhắm mắt lại.
Sau đó la hoảng lên: “A.”
Đến lúc mở mắt ra, nhìn thấy Vân Thiên Tuyết đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất.
Nàng ta bị Gia Cát Cẩn trực tiếp một chưởng đánh chết.
Sau khi Gia Cát Cẩn đánh chết Vân Thiên Tuyết, từ trong tay áo lấy khăn ra để lau tay, sau đó dặn dò thủ hạ: “Nhấc người chết này đi xuống dưới xử lý.”
Hoàn toàn lạnh lùng vô tình, không có một chút dao động.
Gia Cát Cẩn thủ hạ lắc mình đi lên, nhấc Vân Thiên Tuyết ra ngoài.
Phía sau không ít người thầm niệm A di đà phật, không nên trách bọn ta, nếu ngươi chết không nhắm mắt, muốn tìm người báo thù, hãy tìm Nam Chiêu thái tử mà báo thù. Tuyệt đối không được tìm tới bọn ta.
Gia Cát Cẩn không để ý tới Vân Thiên Tuyết, mà nhìn về phía Đông Ly lão hoàng đế, chậm rãi nói: “Hoàng thượng vừa lòng cách bổn cung xử lý chứ.”
Lão hoàng đế ánh mắt tối sầm, nheo mắt nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn trước mặt.
Tuy nói Gia Cát Cẩn giống như xử lý chuyện riêng của bản thân, nhưng gã công khai thi triển thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ không phải cảnh cáo bọn họ sao.
Nam Chiêu tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.
Nhưng mà Vân Thiên Tuyết đã chết, lão hoàng đế tâm tình ít nhiều thoải mái hơn một chút.
“Như thế này hóa ra lại phiền thái tử điện hạ.”
Gia Cát Cẩn cười khẽ hơi khom người, thần dung cũng khách khí không kém.
“Hoàng thượng, kế tiếp chúng ta tiếp tục bàn chuyện hòa bình hai nước được không?”
“Được, tiếp theo chúng ta sẽ bàn chuyện hòa bình hai nước.”
Lão hoàng đế đồng ý, một đám người lại đi đến chính điện Vinh Càn cung.
Những người phía sau tự động tránh đường, để hoàng đế cùng vị Gia Cát thái tử này đi trước.
Những người khác cũng theo đuôi đi cùng.
Tiêu Cửu Uyên tụt lại phía sau, đưa tay nắm tay Vân Thiên Vũ thật chặt.
Hắn đã nhìn ra Nam Chiêu thái tử kia muốn mang Vũ Nhi đi, nhưng mà có hắn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để người ta mang nàng đi.
Tiêu Dạ Thần cũng đã đi tới, nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Tiểu cô cô, người yên tâm, chỉ cần người không muốn đi, bọn ta sẽ không cho ai mang người đi.”
Vân Thiên Vũ gật gật đầu, thấy Tiêu Cửu Uyên cùng Tiêu Dạ Thần đang nhíu chặt mi, tựa hồ đều lo lắng nàng bị Gia Cát Cẩn mang đi.