Tiêu Cửu Uyên vừa dứt lời liền nhìn về phía Gia Cát Cẩn hung hăng nói: “Lần này ta nể Nam Chiêu ngươi là khách, hơn nữa công chúa cũng tự đã làm tự chịu, nếu còn có lần sau thì bổn vương sẽ không để yên đâu.”
Hắn nói xong xoay người vung tay hung hăng đánh một chưởng về bên đường.
Ầm một tiếng, bên đường bị khoét một lỗ sâu.
Mọi người xung quanh đều sợ đến mức mặt trắng bệch.
Đương nhiên sắc mặt người của Nam Chiêu cũng vô cùng khó coi.
Không ngờ mình lại trở thành trò cười bị người khác chế nhạo.
Khuôn mặt mỗi người đều xám xịt lại.
Thái tử Nam Chiêu xoay người lạnh lùng quát: “Đi thôi.”
Cả đám liền xoay người rời đi, ở phía sau vẫn còn âm thanh bàn tán, mọi người đều nghi ngờ ý đồ Nam Chiêu tới Đông Ly quốc lần này.
Ngoài ra còn nói rất nhiều điều khác.
Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy, lúc đầu gã còn tưởng Vân Thiên Vũ hạ huyết bọ cạp lên công chúa Nam Chiêu.
Bởi vì trước đây Linh Nghi quận chúa đã giành được chiến thắng trong cuộc thi tại Thiên Mộc sơn trang nên bây giờ nàng là chủ nhân của một nửa Thiên Mộc sơn trang.
Trong tay nàng có huyết bọ cạp là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu đã thấy rất nhiều cuộc chiến ghen tuông tranh giành tình cảm của nữ nhân, hậu viện của gã mỗi ngày đều diễn ra cảnh tượng này.
Cho nên gã liền cho rằng bởi vì ghen tuông cho nên Linh Nghi quận chúa mới ra tay dạy dỗ công chúa Nam Chiêu.
Thật không ngờ cuối cùng công chúa Nam Chiêu hại người không thành lại tự hại thân.
Sắc mặt Tiêu Thiên Nghiêu trở nên khó coi, vội vàng chạy theo người Nam Chiêu, định đưa đám người thái tử Nam Chiêu đến hành cung.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau gọi hắn lại: “Tiêu Thiên Nghiêu.”
Tiêu trời Nghiêu người cứng đờ, gã liền đứng lại, nói thật, gã hơi sợ vị cửu hoàng thúc này.
Tiêu Thiên Nghiêu chậm rãi quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Cửu Uyên cong môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Cửu hoàng thúc.”
“Lần sau Hoài vương điện hạ làm việc có thể động não không? Phải nhớ rõ lập trường của mình, ngươi là Hoài vương của Đông Ly quốc, không phải Hoài vương của Nam Chiêu.”
Sắc mặt Tiêu Thiên Nghiêu đen kịt lại, miệng không nói được lời nào, hoàn toàn bị Tiêu Cửu Uyên đè bẹp.
Tiêu Cửu Uyên cũng không thèm nhìn gã mà nhìn phía Vân Thiên Vũ nói: “Vũ nhi, ta đưa nàng về phủ An thân vương, chuyện vừa xảy ra lúc nãy nàng cũng đừng để bụng, coi như là bị chó cắn một phát, chẳng lẽ chó cắn chúng ta thì chúng ta cũng phải quay lại cắn nó sao.”
Vân Thiên Vũ không nhịn được cười rộ lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Hóa ra Tiêu Cửu Uyên cũng có thể nói chuyện khôi hài như vậy.
Vốn dĩ nàng đang tức giận nhưng nghe hắn nói như thế thì mọi tức giận đều tiêu tan.
Hơn nữa trước đó hắn kiên quyết bảo vệ nàng khiến nàng cẩm thấy rất ấm lòng.
“Chúng ta trở về thôi.”
Tiêu Cửu Uyên đưa tay kéo nàng, hai người cười đùa vui vẻ giống như một bức tranh ở trên đường phố khiến không ít người ngẩn ngơ.
Thái tử Nam Chiêu Gia Cát Cẩn đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại cảm thấy nữ nhân này chắc chắn không phải là nữ tử mà gã đã biết.
Nữ tử mà gã biết sẽ không có dáng vẻ dịu dàng mềm mại, tươi cười với người khác như thế.
Ánh mắt của nàng luôn phòng bị, dù đối với ai cũng đều lạnh lùng dửng dưng.
Vân Thiên Vũ không hề để ý đến việc Gia Cát Cẩn đang nghĩ gì, nàng lập tức lên xe ngựa của phủ Ly thân vương.
Còn Tiêu Cửu Uyên không ngồi trên xe ngựa.
Mặc dù hắn rất muốn ngồi cùng xe ngựa để nói chuyện với Vân Thiên Vũ.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên nhớ ra bây giờ mình chưa có quan hệ gì với Vân Thiên Vũ, cho nên hắn đành phải ngồi một mình một xe để bảo vệ thanh danh cho nàng.
Xem ra hắn phải nhanh chóng xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn.
Tất cả mọi người đều chậm rãi rời đi.
Khi xe đi đến chỗ ít người, Tiêu Cửu Uyên trầm giọng hạ lệnh: “Người đâu, lập tức cho người tung tin ở kinh thành, nói rằng công chúa Nam Chiêu là con người dối trá, giả nhân giả nghĩa, dám hạ độc Linh Nghi quận chúa ở trên đường, là một người thâm độc tàn nhẫn.”
Công chúa Nam Chiêu dám ra tay với Vũ nhi, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.