Bạch Diệu đang trấn an Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên vẫn nằm trên giường, ngón tay hơi giật giật.
Vân Thiên Vũ vẫn canh chừng trước giường lập tức cảm nhận được, sau đó nhìn người bên cạnh kêu lên: “Cử động, tay huynh cử động rồi.”
Lần này tất cả mội người kích động nhìn lên giường, dường như Tiêu Cửu Uyên chỉ nhắm mắt ngủ, mí mắt hơi hơi giật giật, sau đó môi mắt đen nhánh mở ra, hắn chớp mắt nhẹ một cái, giống chư trong chốc lát có chút không thích ứng.
Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Vân Thiên Vũ, khuôn mặt xinh đẹp lúc đầu đã tái nhợt tiều tụy đi, đôi mắt to sâu kín nhìn hắn.
Thấy nàng như vậy, Tiêu Cửu Uyên biết nhất định nạng rất lo lắng cho hắn, trái tim hắn đau lòng không nỡ, vươn tay kéo tay Vân Thiên Vũ.
“Vũ Mao, sao nàng gầy thành ra như vậy.”
Vân Thiên Vũ nghe thấy hắn hỏi, cuối cùng cũng chắc chắn hắn đã tỉnh lại, hắn không sao, hắn không sao rồi.
Vân Thiên Vũ nở nụ cười: “Tiêu Cửu Uyên, lần này ta không bỏ huynh lại, ta tìm thấy huynh.”
Nàng nói xong dôi mắt tối sầm, ngất đi.
Tiêu Cửu Uyên bị hoảng sợ xoay người đứng dậy, giữ chặt lấy nàng, giọng nói lạnh lùng không kiềm chế được.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Diệu nói nhanh: “Bẩm báo vương gia, Linh Nghi quận chúa vẫn không ngủ, cứ đợi chủ tử tỉnh lại, chắc là bây giờ nàng ấy mệt ngất đi.”
“Vậy hãy để cho nàng ấy ngũ một giấc thật ngon, đợi nàng tỉnh dậy, ta sẽ bắt bọn chúng chịu tội, trả lại tất thảy cho Lăng Vân tông.”
“Vâng, chủ tử.”
Tiêu Cửu Uyên đã tỉnh lại, mọi người đều an tâm.
Tiêu Dạ Thần và Diệp Gia đi ra ngoài đợi, để lại không gian bên trong cho bọn họ.
Tiêu Dạ Thần bước ra khỏi hang động và đứng trên một gò đất nhỏ bên ngoài hang động, ngẩng đầu nhìn màn đêm chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái hơn.
Trải qua nhiều như vậy, cho tới bây giờ, bỗng nhiên hán buông tay.
Lần thật lòng quyết định buông tay.
Cửu hoàng thúc và tiểu cô cô đã đi tới ngày hôm nay, bọn họ nên ở bên cạnh nhau, hắn chúc phúc cho bọn họ.
Diệp Gia các đó không xa nhìn Tiêu Dạ Thần, trong lòng thầm kính phục, nam nhân tuy năng lực của gã không phải là giỏi nhất, nhưng lòng dạ của hắn tuyệt đối là chính nhân quân tử.
Đêm càng ngày càng khuya.
Bên ngoài sơn động không ít người cacnh giữa bốn phía.
Bên trong sơn động, Tiêu Cửu Uyên nắm tay Vân Thiên Vũ, tham lam nhìn dáng vẻ khi nàng ngủ.
Ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò chỉ bằng cỡ bàn tay, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng bất an dồng thời còn có sự tức giận.
Sở dĩ bọn họ chật vật như vậy, nguyên nhân đều là bởi vì Lăng Vân tông, hắn sẽ không bỏ qua cho Lăng Vân tông,lần này nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tiêu liệt Lăng Vân tông, nếu không chỉ sợ sau này sẽ phiền phức.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm sau, trời còn hơi mờ tối, bên ngoài sơn động, có người vội vàng chạy đến.
Người này vừa đến, liền kinh động tới Ảnh Tử và Bạch Diệu, hai người lắc mình lao tới, cản đường người kia.
Phát hiện người đến là đệ tử ngũ phong Liễu Tâm Vũ, Liễu Tâm Vũ nói nhanh với Bạch Diệu là Ảnh Tử.
“Nhanh, ta muốn đi gặp Linh Nghi quận chúa của các người, ta muốn gặp nàng, sư phụ ta, chỉ sợ không kiên trì nổi nữa, van cầu Linh Nghi quận chúa đi cứu bà ấy...”
Bạch Diệu liếc mắt nhìn Hắc Diệu, sau đó hai người có chút chần chừ.
Lúc này không biết Linh Nghi quận chúa có tỉnh lại được không nữa, nếu như nàng không tỉnh dậy, bọn họ đánh thức nàng dậy.
Vương gia nhất định sẽ tức giận.
Nhưng cũng may đám người Bạch Diệu cũng không chần chừ quá lâu.
Có người trong sơn động đi ra.
Chính là Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.