Nàng cứu phu nhân Thiên Mộc sơn trang ngủ say hai mươi năm.
“Ngươi là vị thần y kia.”
“Không sai.”
Vân Thiên Vũ thu hồi Thanh Mộc bài, nhìn Mộc Thanh Nhiêu nói: “Bây giờ ngươi tin ta có thể chữa trị cho hắn chưa?”
Mộc Thanh Nhiêu cắn răng: “Được rồi, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”
“Ta muốn liên thủ với ngươi, hai người chúng ta liên thủ tiêu diệt Lăng Vân tông.”
“Được.”
Lần này Mộc Thanh Nhiêu đồng ý ngay lập tức, bởi vì tận trong xương tủy bà ta đã sớm muốn tiêu diệt hết Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông chính là sủng lao tù, là địa ngục, là hang ổ của nữ nhân rắn rết kia.
Hết lần này đến lần khác nữ nhân kia còn đường hoàng nói với các nàng là những đệ tử này không được tiếp cận nam nhân, cả đời không yêu nam nhân.
Nhưng chính lão bà đó thì sao, cả ngày luyện cái gì mà Thái Dương Bổ Âm thần công, chuyên gây tai ương cho các thiếu niên.
Nếu là lúc trước, bà ta sẽ không quan tâm, nhưng từ sau khi sinh Tuyết Nhi, bà ta đã thương cảm cho những thiếu niên kia.
Nghĩ đến những thiếu nên kia cũng có cha mẹ, cũng hoài thai mười tháng mới sinh con, lại bị lão bà bà sát hại, cha mẹ của những người đó sẽ đau lòng biết chừng nào.
Trong mắt Mộc Thanh Nhiêu lóe lên sự thù hận.
Bà ta muốn thoát khỏi đây, đồng thời bà ta phải cứu con trai của mình.
Nếu không con trai bà ta sẽ bị lão bà kia sát hại.
Trong mắt Mộc Thanh Nhiêu ngập tràn căm hận, nhanh chóng mở miệng.
“Chúng ta liên thủ, ta phối hợp với ngươi, ngươi nói ta làm gì ta cũng làm. Chỉ cần ngươi chữa trị cho Tuyết Nhi khỏi bệnh.”
“Được, nhưng trước mắt ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi biết cơ quan mật thất dưới lòng đất của Lăng Vân tông mở ra thế nào không.”
Vân Thiên Vũ nói theo bản năng trong lòng, nàng rất sợ Mộc Thanh Nhiêu không biết mở cơ quan mật thất như thế nào.
Nếu như bà ta không biết, làm sao nàng có thể mở, làm sao cứu Tiêu Cửu Uyên.
Nhưng Mộc Thanh Nhiêu nhớ ra nói rất nhanh: “Ta biết cơ quan mở mật thất dưới đất ờ đâu, cũng biết rõ mở như thế nào, thật ra lúc mới đầu ta cũng không biết, sau một thời gian dài mới biết.”
Mộc Thanh Nhiêu vừa nói, Vân Thiên Vũ kích động đến run lên, nhìn nhanh về phía Thanh Mộc Nhiêu, đang muốn hỏi mở cơ quan như thế nào.
Không ngờ tiếng Ngạo Minh và Điêu Gia truyền tới: “Chủ tử, có người tới.”
Vân Thiên Vũ biến sắc, mở miệng nói nhanh: “Có người tới, ngươi mau nói cho ta biết cách mở cơ quan mật thất như thế nào, đến khi mở cơ quan ra, ta lại tới cứu ngươi.”
“Được.”
Mộc Thanh Nhiêu đồng ý, thân hình Vân Thiên Vũ khẽ động, nhảy đến bên Hàn Băng thủy lao, Mộc Thanh Nhiêu nhanh chóng nói cho nàng biết cách mở cơ quan như thế nào.
Vân Thiên Vũ gật đầu một cái, nghiêng người rời đi.
Lúc này nàng nóng ruột cứu Tiêu Cửu Uyên, không để ý tới Mộc Thanh Nhiêu.
Đám người Liễu Tâm Vũ vội vàng kêu: “Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên ta đi cứu người đã, sau đó quay lại cứu bà ấy, ta sẽ không bỏ mặc bà ấy.”
Mộc Nhanh Nhiêu nói nhanh: “Các ngươi đi cùng với nàng ấy đi, đừng để bị người ta phát hiện.”
Liễu Tâm Vũ và Ngụy Dao còn muốn nói điều gì đó thì bị Vân Thiên Vũ kéo đi, ba người nhanh chóng rời khỏi thủy lao.
Các nàng vừa ra tới bên ngoài thì nhìn thấy phía trước có người giơ cao cây đuốc, nóng ruột kêu: “Nhanh, thủy lao ở bên kia, cẩn thận đừng để gặp chuyện không may.”
“Đừng để cho Mộc tiện nhân được cứu ra ngoài.”
Vân Thiên Vũ liếc một cái thấy ba tử thi trước cửa thủy lao, vung ta lên một cái, ba cỗ thi thể đã bay vào trong núi cách đó không xa, trong thời gian ngắn sẽ không bị ai phát hiện.
“Chúng ta đi.”
Mấy đạo thân ảnh xoay người bay đến bên sườn núi, chớp mắt đã trượt xuống.
Phía sau các nàng là ngọn đuốc chiếu sáng thủy lao.