Chẳng những trong lòng Vân Thiên Vũ có chút khó chịu, mà hai người Tiêu Lăng Phong và Diệp Gia đang chạy trốn ở phía xa cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Diệp Gia cảm thấy rất thất vọng về Phượng Vô Nhai.
Người này không bao giờ xứng với Vũ Mao nữa, không bao giờ xứng theo đuổi nàng.
Tuy rằng y cứu Tiểu Linh Đang là đúng, nhưng rốt cuộc đã khiến người khác thất vọng.
Tất cả mọi người đều đặt hi vọng vào y, không ngờ ở thời điểm nguy cấp, y lại vứt bỏ Vũ Mao.
Tiêu Lăng Phong nhịn không được tức giận mắng: "Tên khốn chết tiệt này, sau này nếu dám đi vào An thân vương phủ ta một bước, ta nhất định sẽ cắt đứt chân của hắn."
Ttrong lòng Diệp Gia rất khó chịu, bởi vì nàng biết trong lòng Vũ Mao nhất định cũng sẽ cảm thấy khó chịu như vậy.
Bởi vì Vũ Mao cũng đặt niềm tin rất lớn vào Phượng Vô Nhai.
Thật ra nếu như lúc trước Phượng Vô Nhai cứu Vũ Mao, hai người bọn họ liên thủ nhất định có thể cứu Tiểu Linh Đang.
Nhưng trực giác đầu tiên của Phượng Vô Nhai là sợ hắc tháp đả thương Tiểu Linh Đang, cho nên ra tay cứu Tiểu Linh Đang trước.
Không nói đến sự oán giận của Tiêu Lăng Phong và Diệp Gia đối với Phượng Vô Nhai, mà nói đến bản thân Phượng Vô Nhai.
Lúc này y phát điên rồi, y hối hận vô cùng.
Hận không thể giẫm nát tay của mình, tại sao không ra tay cứu Vũ Mao trước, nghĩ đến cái liếc mắt hờ hững cuối cùng của Vũ Mao, Phượng Vô Nhai chỉ cảm thấy tim rất đau.
Tại sao, tại sao lại như vậy.
Phượng Vô Nhai phát điên muốn giết người, Tiểu Linh Đang vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ bị hắc tháp hút vào, sốt ruột kêu lên: "Ca ca, mau cứu Vân tỷ tỷ."
Phượng Vô Nhai rất nhanh liền nhìn thấy hắc tháp từ trên trời giáng xuống, nó sắp nhốt Vũ Mao lại.
Lúc trước y va chạm với lực hút của hắc tháp, cho nên biết lực hút này vô cùng mạnh, bây giờ y muốn cứu nàng ra đã không có khả năng nữa rồi.
Nhưng cứu không được nàng, y vẫn có thể cùng nàng tiến vào hắc tháp.
Phượng Vô Nhai vừa suy nghĩ vừa nghiêng mình bay lên muốn xông vào hắc tháp.
Tóm lại y không thể bỏ mặc nàng, để nàng một mình bị hắc tháp nhốt lại.
Nhưng Phượng Vô Nhai còn chưa kịp hành động.
Trong không trung, một tia sáng màu đen tựa như bóng người nhanh chóng bay tới, gần như không hề do dự liền nghiêng mình bay vào yêu tháp màu đen, nhanh chóng vươn tay kéo tay của Vân Thiên Vũ, bá đạo nói: "Vũ Mao, đừng lo lắng, ta đến rồi."
Vân Thiên Vũ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người tới chính là Tiêu Cửu Uyên một thân cẩm y màu đen, trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cửu Uyên có chút mệt mỏi, liếc mắt liền nhìn ra hắn đã đi cả ngày đêm mới đuổi kịp đến đây.
Không ngở ở thời điểm cuối cùng hắn lại xông vào, không hề do dự để hắc tháp hút vào với nàng.
Trong lòng Vân Thiên Vũ lập tức trở nên ấm áp, nàng nghĩ tới giấc mơ lúc trước.
Lúc nhỏ cũng là một thiếu niên như vậy, ở thời điểm nguy hiểm nhất đã ra tay cứu nàng.
Hiện tại hắn lại ở thời điểm nguy hiểm nhất mà ra tay cứu nàng.
Mặc dù không biết yêu tháp màu đen rốt cuộc là thứ gì, hắn cũng không hề do dự lao vào.
Tim Vân Thiên Vũ lập tức trở nên mềm mại, nhưng lúc ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, trong lòng lại cảm thấy lo lắng: "Ngươi ngốc quá, cứ như vậy xông vào rất có thể sẽ mất mạng."
Tiêu Cửu Uyên phóng đãng cười khẽ: "Cho dù mất mạng, bổn vương cũng sẽ không để nàng mất mạng một mình."
Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, ầm một tiếng vang lên, hắc tháp đã nhốt hai người bọn họ lại.
Ở khoảnh khắc cuối cùng, Tiêu Cửu Uyên xoay mình đưa tay ra nắm tay của Vân Thiên Vũ, sau đó dịu dàng nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Một câu nói như vậy giống như dòng nước ấm rót vào lòng của Vân Thiên Vũ.
Tay nàng nắm chặt tay của Tiêu Cửu Uyên.