Phượng Vô Nhai vừa nói xong, một tia màu đỏ bay tới trước mặt họ, người tới giống như một đám mây đỏ lạc chân xuống vậy, rồi từ từ nhẹ nhàng thu mây lại, để thấy rõ dung mạo, là một nữ tử quyến rũ xinh đẹp, dáng người đầy đặn, đường cong mỹ miều.
Nữ tử này là người của Phượng Vô Nhai, hai người đều thuộc tuýp người tà mị phóng khoáng.
Đặc biệt là nữ tử này, vóc dáng nảy nở, tung rằng nam nhân nhìn thấy nàng ta, đều có cảm giác nguyên thủy nhất, hận không thể áp đảo nữ nhân này.
Nhưng sau khi nữ tử này nhìn thấy Phượng Vô Nhai lập tức thu mình lại, có vẻ hết sức quy củ.
Nàng ta cung kính làm lễ, quỳ gối trước mặt Phượng Vô Nhai, cung kính nói: “Ma quân đại nhân, tiểu nhân đã vào Lăng Vân tông, điều tra ra An thân lão vương gia của Đông Ly quốc đang bị trói ở ngoài cây thanh mộc trên ngũ phong.”
Sắc mặt của Vân Thiên Vũ vừa nghe tới đây đã trở nên vô cùng khó coi, quay người đấm mạnh vào câu bên cạnh: “Thật đáng giận.”
Nàng vừa nói, hồng y nữ tử đang bẩm báo nhanh chóng nhìn sang, đôi mắt đen láy như suy tư điều gì đó.
Nữ nhân này chính là quận chúa Linh Nghi của Đông Ly quốc sao? Cũng chính là nữ nhân mà chủ tử nhà chúng ta mê muội sao?
Hồng y nữ tử vẻ mặt tràn đầy khó tin, từ xưa tới nay chủ tử vẫn luôn thích vẻ đẹp của nữ tử một cách quyến rũ kiều diễm, từ bao gườ lại thích một nữ tử nhỏ nhắn thanh thuần như vậy.
Nữ nhân này đẹp thì có đẹp nhưng dáng người không đầy đặn, thần thái không quá chói sáng, thật sự không giống phong cách của ma quân đại nhân.
Về phần mê muội, có thể là bởi vì ăn cá đã quen nên thi thoảng đổi món sang ăn rau chăng.
Trong lòng hồng y nữ tử nghĩ ngợi, nhưng trên mặt không hề biểu hiện gì cả.
Phượng Vô Nhai cũng không quan tâm tới nàng ta, mà nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Chúng ta phải lên núi để cứu Tiêu lão vương gia sao? Nhưng ta sợ đó chỉ là giả, chưa biết chừng lão vương gia đó không phải là thật mà là đóng giả.”
“Chẳng lẽ họ không sợ chúng ta sẽ cứu được người sao? Cho nên người bị trói ở cây bên ngoài ngũ phong rất có thể không phải là Tiêu lão vương gia.”
Phượng Vô Nhai sau khi nói xong Vân Thiên Vũ biến sắc, cũng hiểu ra có thể người bị buộc ở ngoài cây ở ngũ phong có thể không phải nghĩa phụ, chưa biết chừng là có người giả mạo, cho nên trước mắt họ không thể sốt ruột, lên núi rồi nói: “Ừm, người đó có thể không phải nghĩa phụ.”
Vân Thiên Vũ nói xong nhìn về phía hồng y nữ tử: “Ngoại trừ việc người bị cột ở cây ngoài ngũ phong ra, ngươi còn nghe ngóng được gì không? Có thể thăm dò được những người khác bị trói lên núi không.”
Hồng y nữ tử chính là người trong Ma Ảnh cung, là một trong những thuộc hạ đắc lực nhất của Phượng Vô Nhai, được gọi là Hồng Cô.
Trong Ma Ảnh cung, ngoài Phượng Vô Nhai ra nàng ta là người có quyền lực nhất, tôn quý nhất.
Trước mắt nàng ta đang xử lý chuyện trong Ma Ảnh cung, không ngờ lại được chủ từ gọi tới, làm nàng ta ngay lập tức chạy tới Lăng Vân tông để điều tra tung tích của Tiêu lão vương gia.
Nàng ta dẫn thêm hai gã thuộc hạ đến Lăng Vân tông để thăm dò tung tích của Tiêu lão vương gia.
Vốn dĩ việc này Hồng Cô cũng không hề vui vẻ gì, bởi Ma Ảnh cung và Lăng Vân tông xưa nay nước sông không phạm nước giếng.
Tuy thế lực của Lăng Vân tông lớn nhưng vẫn luôn khách sáo với Ma Ảnh cung.
Bây giờ quân thượng đại nhân nhà mình lại vì một nữ nhân mà kiếm chuyện với Lăng Vân tông.
Nếu người của Lăng Vân tông biết được, sợ rằng họ sẽ rất thê thảm.
Trong lòng Hồng Cô vô cùng chán ghét Vân Thiên Vũ, đồng thời nàng ta đánh giá Vân Thiên Vũ là loại nữ nhân chỉ biết dựa vào sắc đẹp, tự thấy bản thân mình có chút sắc đẹp nên dùng nó để mê hoặc đàn ông liều mạng vì nàng.
Loại người gì vậy.