Nhưng sự giãy giụa của Vân Thiên Vũ dưới mắt nhìn của Phượng Vô Nhai càng trở nên kích thích.
Bởi vì y thấy khi Tiêu Cửu Uyên hôn Vân Thiên Vũ, nàng không hề giãy giụa, nhưng khi y hôn nàng, thái độ của nàng lại quyết liệt như vậy, điều này chứng tỏ cái gì, chính là trong lòng nàng chấp nhận sự tiếp xúc của Tiêu Cửu Uyên, nhưng không chấp nhận y.
Điều này khiến y hoàn toàn sụp đổ.
Không, y không cam lòng.
Y không cam làm bị thua như thế.
Phượng Vô Nhai cúi người xuống mạnh mẽ hôn nàng.
Vân Thiên Vũ đã nhấc chân lên đá vào đầu gối của Phượng Vô Nhai, cú đá này vừa đau vừa dữ, đau đến nỗi Phương Vô Nhai buông lỏng tay ra.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, trong mắt đầu lửa giận: “Phượng Vô Nhai, ngươi đang làm gì vậy, ngươi có khác những tên thổ phi kia là bao, lúc trước ta và Tiêu Cửu Uyên là vô tình, nhưng ngươi thì sao, ngươi đang làm gì, ngươi đang ép ta làm việc ta không muốn làm, chẳng lẽ đây là tình cảm của ngươi giành cho ta sao?”
“Xin lỗi, thứ cho ta không thể chấp nhận tình cảm của ngươi, ngươi hãy thu về đi, ta không cần tình cảm kiểu này.”
Lời nói của Vân Thiên Vũ như búa tạ đập vào lòng của Phượng Vô Nhai, khiến lòng y vừa đau đớn vừa khó chịu.
Y ý thức được tình hình lui về phía sau. Vân Thiên Vũ không nhìn y nữa, quay người đi vào An thân vương phủ.
Thực tế, chuyện Tiêu Cửu Uyên hôn nàng cũng khiến nàng bực mình.
Không ngờ Phượng Vô Nhai cũng lại như vậy, nàng thực sự muốn phát điên.
Nhưng Vân Thiên Vũ chưa bước vào An thân vương phủ.
Cửa lớn của An thân vương phủ được mở ra.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đó là Diệp Gia và đại tổng quản vương phủ, và người của đoàn quân tiên phong.
Những người này vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, sốt ruột kêu lên: “Quận chúa, không hay rồi, lão vương gia đã xảy ra chuyện.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi, nhanh chóng bước vài bước lập tức nắm lấy tay Diệp Gia hỏi: “Nghĩa phụ bị làm sao? Ông ấy bị làm sao?”
Diệp Gia lấy một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho Vân Thiên Vũ: “Muội mau đọc thư đi, Vừa nãy có người phóng tên đưa thư này vào viện của chúng ta ở, bởi vì muội không ở nhà, nên tỷ đã xem qua, không nhờ phong thư này lại là do người của Lăng Vân tông gửi tới, người của Lăng Vân tông nói lão vương gia đã bị họ bắt đưa đến Lăng Vân tông, nếu muội muốn cứu lão vương gia thì phải đến Lăng Vân tông một mình, nếu không họ sẽ giết lão vương gia.”
“Sau khi tỷ xem thư xong, lập tức bảo quản gia đi tìm tung tích của lão vương gia, mọi người đã tìm khắp vương phủ, cũng không thấy tung tích của lão vương gia, cho nên chúng ta lo lắng quyết định tới tìm muội.”
Diệp gia nói hết những gì đã diễn ra.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi.
Lăng Vân tông, lại là người của Lăng Vân tông.
Trên thực tế, nàng vẫn luôn sợ rằng người của Lăng Vân tông sẽ ra tay với người thân bên cạnh nàng.
Đây cũng là lý do mà trước đây nàng để cho Phượng Vô Nhai ở lại trong An thân vương phủ.
Phượng Vô Nhai là người của Ma Ảnh cung, lại là thân thủ tử linh, nếu có người nào vào An thân vương phủ, nhất định y sẽ biết.
Nhưng đêm nay Phượng Vô Nhai lại không ở trong An thân vương phủ, nên bọn chúng đã lợi dụng cơ hội.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Phượng Vô Nhai đã bước tới bên cạnh.
Bây giờ lửa hận của y đã giảm đi, thay vào đó là có chút ngại ngùng.
Lúc trước chính y nói sẽ bảo vệ cho Tiêu lão vương gia, không ngờ Tiêu lão vương gia vẫn bị người của Lăng Vân tông bắt đi.
Việc này y không thể nào chối bỏ trách nhiệm.
Lăng Vân tông đúng không? Vậy thì để cho bổn quân tìm ngươi. Trong mắt Phượng Vô Nhai tràn ngập sát khí.
Nhưng khi y nhìn về phía Vân Thiên Vũ, thận trọng mở miệng: “Vũ Mao, đều là lỗi của ta, ta không nên ích kỷ rời khỏi An thân vương phủ.”