Hoàng hậu vừa đến, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh giọng quát: “Công chúa đâu rồi, công chúa bây giờ đang ở đâu?”
Thái giám quản lý phụ trách ở điện công chúa vội vàng lao đến quỳ xuống đất khóc ròng nói: “Đã có người đi vào cứu công chúa rồi.”
Hoàng hậu vừa nghe công chúa còn ở bên trong liền tối sầm nét mặt, nhấc chân đá tên thái giám ở trước mặt: “Mau chóng đi vào cứu công chúa.”
“Vâng thưa hoàng hậu nương nương.” Tên thái giám lồm ngồm bò dậy chạy đi cứu công chúa.
Mặt Tưởng hoàng hậu đen xì lại, nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt nhìn biển lửa trước mặt.
Vân Thiên Vũ đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào Tưởng hoàng hậu, đang nghĩ có phải Tưởng hoàng hậu muốn mượn chuyện này để tính kế nàng không.
Nhưng đến lúc này nàng vẫn chưa nhận ra được điều gì, lúc này nhìn Tưởng hoàng hậu chỉ là một mẫu thân đang lo lắng cho nữ nhi của mình.
Vẻ mặt đó không thể là giả được.
Chẳng lẽ Tưởng hoàng hậu không định tính kế nàng ở chuyện này.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ thì phía sau có thái giám hét lên: “Mau tránh ra, mau tránh ra.”
Không ít thái giám đang mang nước đến dập lửa, vì người quá đông nên không dễ đi lại, các vị phu nhân và tiểu thư lại chắn đường.
Vân Thiên Vũ đứng ở sau cùng, nghe thấy tiếng hét của thái giám, vội vàng tránh ra.
Nhưng tên thái giám đang vội vàng chạy tới kia vẫn làm nước bắn lên váy của Vân Thiên Vũ.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ trầm xuống, nhanh chóng nhìn váy của mình.
Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện ra có điều gì không ổn, mấy thái giám ở phía trước cũng đang bận rộn dập lửa.
Tựa như đều là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ ngợi thì phía trước có thái giám kêu lên: “Hoàng hậu nương nương, công chúa được cứu ra rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hít nhiều khói quá nên ngất đi.”
Tưởng hoàng hậu lập tức chạy ra xem, thấy ái nữ không sao liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng nhanh chóng ra lệnh: “Mau đưa công chúa đến cung điện của bổn cung, gọi ngự y đến khám.”
“Vâng thưa hoàng hậu nương nương.”
Mọi người di giá đến cung điện hoàng hậu, công chúa được đặt trên một chiếc đệm mềm trong đại điện, ngự y nhanh chóng đi tới, kiểm tra một chút thấy công chúa cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hít phải quá nhiều khói cộng thêm kinh sợ mà thôi.
Hoàng hậu cuối cùng cũng yên lòng, căn dặn người đưa công chúa tới tẩm cung của mình nghỉ ngơi.
Đợi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, thái giám ở bên ngoài chạy vào bẩm báo: “Bẩm hoàng hậu nương nương, đã dập tắt được đám cháy.”
“Đã điều tra rõ ràng chưa, rốt cuộc tại sao lại bị cháy?” Trong mắt Tưởng hoàng hậu dâng lên sự lạnh lùng sắc bén, hung hăng nhìn chằm chằm vào tên thái giám ở phía dưới.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, là do tiểu cung nữ trong điện của công chúa lỡ tay làm đổ nến nên mới cháy cả cung điện.”
“Kéo tiện nhân này xuống đánh chết.” Hoàng hậu hung hăng nói, nghĩ đến nữ nhi của mình thiếu chút nữa xảy chuyện không may, bà ta càng tức giận, hơn nữa bà ta không tin rằng mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, rõ ràng là chuyện do thái tử làm.
Đứa con ngỗ ngược này.
Sắc mặt hoàng hậu vô cùng khó coi, thầm tức giận chửi mắng trong lòng.
Có điều công chúa cũng không sao nên sắc mặt của bà ta cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng nhìn thấy đám người ở dưới đại điện, hoàng hậu rất áy náy nói: “Thật là có lỗi, vốn dĩ là một yến hội vui vẻ tốt đẹp mà lại thành ra như vậy, bổn cung xin lỗi mọi người.”
“Không dám.”
Ai dám nhận lời xin lỗi cảu hoàng hậu chứ.
Hoàng hậu nhìn mọi người trong điện, đột nhiên phát hiện y phục của mấy người bị ướt, ngay cả giày cũng ướt.
Bà ta nhớ lại vừa nãy đi sang điện phía đông, trên mặt đất toàn là nước đọng, còn có không ít thái giám xách thùng nước vội vàng đi dập lửa, chắc trong lúc đó đã có người bị ướt.