Vân Thiên Vũ cảm thấy kì lạ, cái tên này tâm trạng vẫn luôn tốt, hôm nay tự nhiên lại tâm trạng không tốt.
Có điều là bằng hữu, nàng vẫn là nên quan tâm y.
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại tâm trạng không tốt vậy, ai chọc đến đại gia ngài rồi?"
"Tiêu Cửu Uyên phái thủ hạ phá nát mấy phần Ma Ảnh cung của ta rồi."
Đương nhiên đây vẫn không phải là nguyên nhân khiến tâm trạng y không tốt, tâm trạng y buồn bực là vì trước đó Vân Thiên Vũ đã tới Ly thân vương phủ, nghe nói sau khi nàng từ trong ly thân vương phủ đi ra, thần sắc trên khuôn mặt nàng không còn lạnh lùng như lúc trước nữa.
Lẽ nào nàng đã làm lành với Tiêu Cửu Uyên rồi sao?
Vừa nghĩ đến đây, Phượng Vô Nhai liền cảm thấy trong lòng có nguy cơ rất sâu xa.
Cho nên y quyết định y phải tới ở trong phủ An thân vương.
Phượng Vô Nhai nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, bộ dạng rất nghiêm túc nói: "Vũ Mao, ta không còn nơi nào để ở nữa rồi, nơi ở trong kinh thành gần như đã bị Tiêu Cửu Uyên phá hủy hết rồi, muội có thể thu nhận ta được không?"
Vân Thiên Vũ chau mày, năng lực của Tiêu Cửu Uyên nàng biết, hơn nữa hắn trước nay không bao giờ chịu thiệt thòi.
Trước đó Phượng Vô Nhai đã tới vương phủ của Tiêu Cửu Uyên làm loạn, dựa vào tính cách của Tiêu Cửu Uyên chắc chắn sẽ không để yên cho y.
Có điều tại sao chổ ở của y cũng bị phá hủy, y lại muốn ở chỗ nàng chứ.
"Không được. Ta nghĩ nếu như muốn tìm chỗ ở, chắc chắn có thể tìm được."
Nhưng những chỗ đó không có nàng, hiện tại y chỉ muốn ở bên cạnh nàng, coi chừng nàng, không để cho Tiêu Cửu Uyên tiếp cận.
Phượng Vô Nhai thầm nghĩ, đồng thời trong lòng y càng quyết tâm.
Y nhất định phải nhanh chóng đến gần hơn với trái tin Vũ Mao.
"Vũ Mao, không phải muội nói chúng ta là bằng hữu sao? Bằng hữu có phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay không? Phru An thân vương này lớn như vậy, ta ở đây thì cũng có sao đâu?"
Vân Thiên Vũ nheo mắt nhìn Phượng Vô Nhai, có lòng tốt nhắc nhở y: "Nghĩa phụ ta và Tiêu Dạ Thần bọn họ không hoan nghênh ngươi đâu, ngươi có chắc là ngươi muốn ở đây chứ?"
"Ta là bằng hữu của muội, bọn họ không hoan nghênh ta chính là không hoan nghênh muội, hứ."
Phượng Vô Nhai hung hăng nói, nói xong y nhìn Vân Thiên Vũ nói tiếp: "Không phải ta ở miễn phí đâu, trong thời gian ta ở phủ An thân vương, ta có thể để cho muội sai khiến miễn phí, muội thấy thế nào?"
Vân Thiên Vũ nghe lời Phượng Vô Nhai nói nhưng lại không hề quan tâm.
Bởi vì nàng nhớ rằng Tiêu Dạ Thần rất phản cảm với Phượng Vô Nhai.
Nếu như nàng để cho Phượng Vô Nhai sống trong phủ An thân vương, hai người gặp nhau chắc chắn sẽ cãi lộn.
Phượng Vô Nhai thấy Vân Thiên Vũ không nhúc nhích, lại tiếp tục nói: "Phải rồi, Vũ Mao, muội quên đám người Lăng Vân tông rồi sao? Bọn họ nhất định sẽ kéo tới đây, dựa vào tu vi linh lực của muội, và cả đám linh thú bên cạnh nàng, đám người Lăng Vân tông muốn làm khó nàng là điều không thể."
"Nhưng Tiêu lão vương gia rất có thể sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ. Cho nên ta sống trong phủ An thân vương, có thể giúp muội bảo vệ Tiêu lão vương gia."
Phượng Vô Nhai nói tới đây, Vân Thiên Vũ liền xao động, bởi vì trước mắt chuyện trong kinh thành rất nhiều, nàng không có cách nào để bảo vệ tốt được cho nghĩa phụ.
Tuy nhiên trước mắt phủ An thân vương có một nghìn quân tiên phong canh phòng, nhưng Lăng vân tông tuyệt đối không phải là đám đầu đường xó chợ, nếu như bọn họ muốn bắt nghĩa phụ thì chắc chắn có thể bắt được.
Nhưng có Phượng Vô Nhai trong phủ An thân vương bảo vệ nghĩa phụ thì sẽ khác.
Phượng Vô Nhai nhìn ra sự dao động của Vân Thiên Vũ, y lại tiếp tục nói: "Mặt khác, trước mắt muội là lục linh cấp cao nhất, linh lực này vọt lên rất nhanh, hiện tại tốt nhất là nên nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh của linh lực này lại, ta có thể đánh với muội, như vậy lụ clinh của muội sẽ nhanh chóng được ngưng tụ, đến lúc đó có thể tiếp tục tu luyện."
"Như vậy đối với muội là chuyện tốt."
Lời của Phượng Vô Nhai rốt cục cũng khiến Vân Thiên Vũ dao động.
"Được, nhớ kĩ lời ngươi nói đó, lúc ngươi ở trong phủ An thân vương, nhất định phải bảo vệ cho nghĩa phụ ta không bị đám người Lăng Vân tông bắt đi."
"Ta đảm bảo."