Vân Thiên Vũ xoay người thu tay lại, linh lực uy áp tan biến hết.
Cuối cùng mọi người trong đại điện ai nấy cũng thở phào một hơi, trước đó bọn họ đều không thở nổi, quan trọng hơn chính là đến nhúc nhích cũng không được.
Giờ khắc này chẳng những nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng tròn mắt ngạc nhiên nhìn Vân Thiên Vũ.
Linh Nghi quận chúa hóa ra là người có linh lực mạnh, còn có y thuật cao siêu, hơn nữa tài cầm kỳ thư họa cũng tinh thông, quan trọng hơn là còn rất xinh đẹp.
A a a, các nàng không sống nổi mất thôi.
Trực tiếp bị so sánh giống như cặn bã...
Trái tim của những nữ nhân trong điện tan vỡ tột cùng.
Vân Thiên Vũ không để ý tới những người khác, mà nhìn thẳng vào Thác Bạt Trinh đối diện: “Công chúa, còn muốn đấu thú không?”
Thác Bạt Trinh cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đấu thú là tia hi vọng cuối cùng.
Nếu như nàng ta thua nữa, thì nàng ta sẽ mặc cho người khác chém giết.
Đối với sự kiêu ngạo của Thác Bạt Trinh mà nói thì không thể nhẫn nhịn được, nếu như nàng ta thắng đấu thú, có thể nói ván này nàng ta thắng khó khăn cho nên miễn cưỡng có thể nói rằng nàng ta và Vân Thiên Vũ hòa nhau.
Nếu như đấu thú thua nữa.
Thác Bạt Trinh không dám nghĩ tới.
Nàng ta hướng về phía ngoài đại điện vỗ tay một cái.
Ngoài điện, bỗng nhiên vang lên một tiếng rống giận dữ, một con hổ toàn thân lông vàng đi từ ngoài điện vào.
Con hổ này chẳng những đồ sộ uy mãnh, mở miệng to như chậu máu, hàm răng sắc nhọn, giống như từng lưỡi dao bén nhọn cắm trong miệng nó.
Con hổ này không phải là một con hổ bình thường, mà là một con Tiêm Xỉ hổ loại trung linh.
Tiêm Xỉ hổ có vũ khí lớn nhất là cái miệng đầy răng sắc nhọn, dường như tường đồng vách sắt đều có thể bị nó cắn đứt đoạn.
Sau khi nó đi từ ngoài điện vào, gầm thét mấy tiếng nữa ở trong đại điện.
Trong điện không ít người sợ đến nỗi biến đổi sắc mặt, nhất là các phu nhân và các tiểu thư khuê các trong triều.
Từng người vô thức đứng lên, tránh vào góc phòng trong đại điện.
Thật ra Đông Ly cũng có linh thú, chỉ là rất ít khi thấy linh thú cao lớn hung tàn như vậy, hơn nữa hôm nay ở đây có rất nhiều người không có có linh lực, chỉ là người bình thường.
Người bình thường nhìn thấy linh thú cao lớn như thế này tất nhiên sẽ sợ hãi.
Nhất là Tiêm Xỉ hổ thấy có người sợ thì càng hưng phấn, thỉnh thoàng đi tới đi lui trong đại điện.
Uy phong không nói được, càng dọa đến các phu nhân và tiểu thư tái mặt.
Tiêm Xỉ hổ uy phong, có thể lấy lại một chút niềm tin cho công chúa Thác Bạt Trinh Bắc Địch quốc.
Nàng ta quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Đây là linh thú của ta, không biết linh thú của ngươi thế nào?”
Vân Thiên Vũ vẫn không nói gì, trong đầu nàng vang lên một tiếng nói.
“Ta, chủ tử, ta muốn đánh chết tên ngu này, tưởng rằng thân hình to lớn thì có bản lãnh sao, nhìn bộ dáng của nó ta rất khó chịu, rất bực bội.”
Điêu Gia gào thét trong đầu Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêm Xỉ hổ một chút, có hơi lo lắng về thân hình Điêu Gia.
“Ngươi cảm thấy ngươi làm được không? Nếu không ta có thể cho Ngạo Minh đi đối phó với con Tiêm Xỉ hổ này.”
Vân Thiên Vũ hỏi Điêu Gia.
Điêu Gia tỏ ra rất tổn thương.
“Chủ tử, người đả kích trái tim ta dữ dội, Điêu Gia tổn thương, hu hu.”
Mặt Vân Thiên Vũ xạm lại, quát lạnh, ngươi có chắc chắn đánh thắng được con Tiêm Xỉ hổ này không?
“Ta cam đoan.”
Điêu Gia khẳng định nói, không phải chỉ là một con hổ ngu xuẩn sao? Nó không đối phó được, sau này làm sao dám lăn lộn, mất mặt trước Báo Tử đã chết.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu đối diện với Thác Bạt Trinh, chậm rãi nói: “Ta có một con Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu.”
Chuyện này có rất nhiều người biết, nhưng mà...?
Mọi người nhớ đến con Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu kia rất nhỏ.
Làm sao đối phó được con Tiêm Xỉ hổ của người ta.