Gửi ông già tặng quà sinh nhật, cháu là Khải Khoa, là một tiểu dũng sĩ dũng cảm của tộc Dực Hổ, năm nay bảy tuổi. A phụ cháu là người thông minh nhất bộ lạc, còn là một thần thú, là người gần thú thần nhất. Các bạn trong bộ lạc đều rất hâm mộ vì cháu có một a phụ như vậy, cháu cũng rất thích a phụ cháu, chỉ là người mà a phụ thích nhất không phải cháu, việc này làm cháu hơi buồn, nhưng mà vì người a phụ thích nhất là ba của cháu nên cháu lại không thấy buồn quá nữa.
Ba ba không phải người tộc Dực Hổ nhưng mà là tộc nào thì a phụ còn chưa nói cho cháu biết. Cháu có một a đồ, ở tộc Hổ, con của ông là Berg, là chú cháu. Việc này làm cháu rất khổ sở, cháu vốn tưởng Berg bằng tuổi mình, không ngờ chú ấy đã già như chú Og rồi. Mặt chú Og chả có biểu tình gì cả nên cháu và Phong, tiểu giống đực nhà tế tự, nghĩ là vì chú ấy quá già rồi. Nhưng mà Berg rõ ràng có biểu tình, nhìn cũng không già như chú Og, nhỏ nhỏ giống cháu, vậy sao lại là chú của cháu được?
Vấn đề này cháu đã hỏi tất cả bạn bè, không ai biết vì sao, cháu muốn đi hỏi a phụ nhưng mà trong bụng ba có em trai nhỏ, a phụ phải chăm sóc cho ba đã mệt lắm rồi. Theo lời ba dạy thì những chuyện không quan trọng không để ý tới cũng được nên cháu rất hiểu chuyện mà không hỏi a phụ.
Ngoại trừ ba và a phụ thì người cháu thích nhất là Duy nhà chú Og. Em ấy năm nay mới có bốn tuổi, là một tiểu giống cái rất đáng yêu. Mỗi lần nghe em ấy gọi cháu ‘anh ơi’, tim cháu sẽ thình thịch đập cực nhanh. Lúc đầu cháu còn tưởng mình bị bệnh, lén khóc vài lần. Nhưng sau này hỏi Phong mới biết, lúc ảnh nhin thấy Riley, tiểu giống cái nhà chú Bacon thì cũng có cảm giác này.
Việc này làm cháu thấy may là mình không bị bệnh, đồng thời lại rất kỳ quái, sau này chú Bacon nói cho cháu biết đó là do cháu thích Duy. Lúc đó cháu mới hiểu thì ra thích là kích động và vui vẻ, a, thì ra a phụ nhìn ba cũng có cảm giác như vậy, thật sự là…rất kích thích!
Nhà chú Bacon ngoài Riley thì còn một tiểu giống đực nữa, mới một tuổi, hình thú là rắn, thích nhất làm hai việc, một là biến thành hình thú chạy loạn trong bộ lạc, chuyên môn dọa tiểu giống cái, còn một là cuộn thành một vòng tròn màu xanh nằm trên đầu cháu hoặc Phong. Lúc này chúng cháu nhất định phải biến thành hình thú, không thì con rắn phiền phức này sẽ cáo trạng, còn biến thành trẻ con tội nghiệp khóc, khó nghe chết được, đúng là ghét ghê.
Ngoài con rắn con làm cháu thấy hơi phiền này thì cái gì cũng rất tốt. Mỗi ngày, sáng sớm a phụ sẽ dạy kỹ xảo săn bắn cho cháu, sau đó giữa trưa nấu cho cháu một bữa cơm phong phú. Lén nói với ông nhé, đồ ăn a phụ làm ngon nhất bộ lạc, lần nào cháu cũng trộm để lại một chút cho Duy, em ấy thích ăn cơm a phụ cháu nấu nhất. Mỗi lần thấy miệng Duy phồng phồng, mở to mắt nghiêm túc nhai nha nhai, cháu đều cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Vì tương lai mỗi ngày có thể nhìn thấy Duy như vậy, cháu đã bắt đầu học nấu cơm với a phụ. Sau này cháu nhất định phải dùng đồ ăn ngon nuôi Duy trắng trắng tròn tròn.
Làm một thú nhân tộc Dực Hổ, cháu cảm thấy cực kỳ, uhm, lần trước a phụ nói cái gì nhỉ, a, tự, đúng rồi, tự hào, là cực kỳ tự hào. Hiện tại tộc Dực Hổ là bộ lạc cường thịnh nhất đại lúc, có rất nhiều thứ mà bộ lạc khác không có, mùa đông cũng có thể ăn no mặc ấm. Đã ba năm liên tiếp bộ lạc cháu đoạt đệ nhất ở ngày trao đổi. Sau này cháu cũng sẽ thành một dũng sĩ, đánh bại rất nhiều người, khiến tộc Dực Hổ chiến thắng.
Tựa như ba ba nói, cuộc sống cực kỳ tốt đẹp, nhưng lại luôn có chuyện không vừa ý. Gần đây cháu đúng là một việc cực kỳ không vừa ý, ba cháu có cục cưng. A phụ nói đó là em trai cháu, cháu là anh, lại là nam tử hán tiểu dũng sĩ dũng cảm nên nhất định phải chăm sóc em. Cháu cũng đã cam đoan với a phụ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, nhưng cháu cảm thấy bây giờ hình như cháu không làm được, cháu hơi…ghét em trai.
Mấy ngày nay cháu sâu sắc cảm thấy mình không thích em trai như trước kia. Cháu chỉ sợ không làm được việc đã hứa với a phụ. A phụ nói trẻ con nói không giữ lời là a phụ ghét nhất. Cháu rất sợ a phụ sẽ vì thế mà ghét cháu. Ông già tặng quà sinh nhật ơi, ông có thể nói cho cháu biết nên làm gì không?
Tư Văn nhìn tấm da thú mỏng tràn ngập nét chữ non nớt, vừa cảm khái vừa cực kỳ áy náy. Lần này Vân mang thai rất vất vả, phản ứng rất mạnh, làm anh không khỏi có lúc không quan tâm Khải Khoa. Tuy bình thường Khải Khoa tỏ ra rất hiểu chuyện nhưng dù sao mới chỉ là đưa bé bảy tuổi, nếu không nhờ bức thư này, anh căn bản không biết cục cưng bảo bối nhà mình có gánh nặng tâm lý như vậy.
Giờ khắc này anh cảm thấy vô cùng may mắn khi lần trước làm sinh nhật cho con dùng phương pháp của lễ giáng sinh, còn nhìn quả bầu vẽ ra gáo mà bịa ra một ông già tặng quà sinh nhật. Nhưng mà con anh thật đúng là thông minh, biết viết thư, khà khà, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Anh đã đến thế giới này hơn tám năm. Trong tám năm này, sức sản xuất của thú thế tuy không có bước nhảy vọt nhưng các giống loài đã càng ngày càng phong phú, lần lượt phát hiện các thứ tương tự với trên Trái Đất, trình độ sinh hoạt của mọi người cũng đã tiếp cận sinh hoạt ở Trái Đất ở một trình độ nhất định. Có lẽ giống loài phong phú đã thỏa mãn nhu cầu dinh dưỡng, vài năm này trong bộ lạc lục tục sinh ra mười mấy đứa trẻ. Những người cử hành nghi thức cùng đợt với bọn Tư Văn đều đã có con. Việc này ở quá khứ là cơ hồ không có khả năng.
Có lễ là quá dễ dàng đạt được ngược lại thành không chân thật, tộc Dực Hổ càng thêm kinh sợ sinh mệnh. Việc này làm Tư Văn kinh ngạc đồng thời cũng rất vui mừng. Anh rất tự hào vì mình phát hiện rất nhiều thứ, cải biến thế giới này ở một mức độ nào đó nhưng anh cũng không muốn loại thay đổi đó trở thành tai nạn cho thế giới thuần phác này. Mấy năm trở lại đây, cũng có những phương diện bất lợi nhưng mặt hữu ích lại vượt xa tệ đoan, điều này làm lo lắng trong lòng anh cũng dần lắng xuống.
Biết khúc mắc của con trai, Tư Văn tất nhiên sẽ không ngồi yên, anh và Khải Khoa tâm sự rất lâu, không dấu vết mà lừa ra lời trong thư, cũng cẩn thận giải thích toàn diện cho con mình. Tư Văn tỏ vẻ, ít nhất là người nhận giáo dục như nhồi vịt mười mấy năm của Thiên triều, còn là luật sư, loại việc nhỏ này hoàn toàn không làm khó được anh.
Được a phụ nhà mình bảo ban, Khải Khoa tuy cảm thấy Tư Văn noi có lý nhưng sâu trong nội tâm vẫn hơi thấp thỏm. Nhưng loại thấp thỏm này duy trì cũng không lâu, bởi vì sau khi em trai bé được sinh ra, Khải Khoa lập tức trở thành một em khống đầy quang vinh. Em trai đáng yêu thế nào, em trai thông minh ra sao, đây là đề tài mỗi ngày lặp lại vô số lần để bé khoe với người khác.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ (12h trưa) chiếu xuống sân, tiểu giống cái mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn ông anh ngốc nhà mình ghé vào cạnh nôi không ngừng nhăn mặt, ngẫu nhiên sẽ cười cổ động một cái, ông anh ngốc liền cười ngố muốn chết đầy mỹ mãn. Giống cái ngồi bên cạnh ôn nhu nhìn hai con chơi đùa, ba người thỉnh thoảng sẽ dùng ngôn ngữ Liên hợp quốc chỉ mình mình hiểu để nói mấy câu, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười.
Cách đó không xa, Tư Văn xử lý con mồi trong tay, nghe tiếng cười, giương mắt nhìn ba cha con ngồi bên kia, cười hạnh phúc ngọt ngào.
**
Zổ: hoàn rồi ~
Thế là bạn Og phải phấn đấu ba năm mới có con nhẩy, hổng hiểu sao cảm thấy mặt bạn lúc phấn đấu thành công chắc vặn vẹo lắm ~
Hoàn rồi nha các cưng ~ dạo này ít thú nhân quá, thú nhân chủ công càng ít hơn. TvT tui đã đọc lại XV chi gia hữu tiểu phu lang đến lần thứ 30 rồi TvT
À quên, không có word nhé, khỏi hỏi =,.=