*Trong truyện lẫn tên tiếng Anh và tên phiên âm, ai có QT hay biết cách chuyển chuyển hết sang tên tiếng Anh tui với*
Buổi chiều, Tư Văn đi tìm Og. Og không ở cùng a ba và a phụ mà ở bên ngoài một mình. Tư Văn mỗi lần nhìn thấy nhà Og đều không tự chủ được mà nghĩ tới mấy chữ: nhà giàu mới nổi, bởi vì mấy chữ này thực sự rất chính xác. Nhà Og có tất cả năm phòng, mỗi một phòng đều rất lớn, hơn nữa còn tùy ý mà chất đống thủy tinh và đá quý, nghe nói đây đều là tư tàng mười chín năm qua của Sitter. À, quên nói, căn nhà này là phòng cưới của Og và Sitter, hai người bọn họ đã xác định được tâm ý của đối phương từ lâu, chỉ chờ Sitter trưởng thành liền cử hành nghi thức.
Nói đến trưởng thành, đây lại là một việc làm cho Tư Văn cảm thấy khó tin. Có lẽ là do có cả gen dã thú, người nơi này sống rất lâu, giống đực bình thường đều sống được trên dưới 200 tuổi, giống cái so với giống đực thì ngắn hơn, đại khái từ 180 đến 190 tuổi. Giống cái hai mươi tuổi trưởng thành, giống đực thì hai mươi lăm tuổi, mà thân thể hiện tại này của anh giống như Og, đã ba mươi tuổi, điều này làm anh hơi hơi buồn bực, tự nhiên tự lành già thêm mấy tuổi cũng không phải là việc tốt đẹp gì.
Nói việc đào động nước với Og, thú nhân mặt liệt này trầm mặc gật gật đầu. Lúc hai người đi ra ngoài liền gặp Sitter tới tìm Og.
“Og! Anh xem em mang gì tới nè, a? Tư Văn? Sao anh lại ở đây? Không phải là Vân đi tìm anh sao?” Tiếng nói của Sitter từ xa lại gần, cùng với tiếng bước chân, giống cái sắp trưởng thành này ôm một động vật lông xù chạy vào.
Tư Văn nhìn ánh mắt thuần khiết của đối phương, cười cười, còn chưa kịp trả lời, một cánh tay màu đồng cổ từ bên cạnh nhanh chóng kéo Sitter vào trong lòng. Nụ cười của Tư Văn cứng đờ, bất đắc dĩ nghĩ, tôi thật sự không thích Sitter, cho nên anh zai của tôi à, anh không cần lần nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác đó đâu!!!
“Đây là gì?” Og chỉ thứ ở trong lòng Sitter, giọng nói luôn luôn không thay đổi lộ ra một tia ôn nhu.
“Là mèo* con, Labur cho em, dễ thương lắm đúng không?” Vốn đang chờ Tư Văn trả lời, Sitter nghe câu hỏi của Og lập tức vui vẻ sung sướng thay đổi sự chú ý.
*QT: miêu thú
Mặt Og lập tức đen lại, độ ấm quanh thân cũng giảm đi vài phần, Tư Văn không phúc hậu muốn cười, anh biết Labur, là con trai bác Figo, rất thích Sitter dù cho cậu đã có bạn lữ. Sitter lại không hề phát giác, vẫn không ngừng nói: “Anh xem, nó dễ thương quá đúng không, Og, chúng ta nuôi nó được không anh?”
“Được” Tiếng nói của thú nhân có chút khó chịu khiến Tư Văn ngẩn người, đáp ứng nhanh như vậy không phải tính cách của Og. Anh không biết, thú nhân có chiếm hữu dục cực mạnh này đang hung hăng mà nghiến răng trong lòng, tính toán ngày mai sẽ đi bắt một con mèo con trả cho tên Labur kia, còn về việc đối phương có chịu nhận không, anh nghĩ mình là một người rất thích sử dụng bạo lực nha.
“Tôi nhờ Og giúp đào động nước, cậu muốn đi cùng không?” Tư Văn mỉm cười mời.
Sitter cười tủm tỉm lắc đầu: “Tôi không đi, tôi muốn đi tìm Vân.” Sau đó cậu đến bên tai Og nói nhỏ vài câu, ôm mèo con vui sướng rời đi.
Tư Văn nghi hoặc nhìn theo hướng cậu đi, sao anh lại cảm giác mấy câu cậu nói với Og kia có huyền cơ? Nếu không tên mặt than này sẽ không quỷ dị mà nhìn chằm chằm anh như vậy. Thế nhưng Og không nói, anh cũng không tiện hỏi, nhún nhún vai, cùng Og ra khỏi cửa.
Tay nghề đào động nước của Og là do a phụ anh dạy, tuy mới đào vài lần nhưng do có năng lực học hỏi và hành động cực mạnh của thú nhân nên đã rất thuần thục, vậy nên chỉ trong chốc lát, một cái giếng sâu hơn mười mét đã xuất hiện trước mắt hai người. Môi trường thú thế rất tốt, nước ngầm cũng không bị khai thác quá độ như Trái Đất cho nên giếng sâu mười mét đã là rất được. Tư Văn không khỏi nở nụ cười, rốt cuộc thoát được những ngày không có giếng nước. Anh vừa quay đầu lại, thấy Og đang nhìn chằm chằm góc sân, nhìn theo ánh mắt Og, vài viên tròn tròn đã nảy mầm xuất hiện trong mắt anh.
Mặt Tư Văn có chút ảo não, vài viên tròn tròn kia chính là khoai tây anh mang về tháng trước, mấy ngày nay rất bận nên anh quên mất: “Og, sao thế?”
Og quay đầu, khuôn mặt liệt đầy nghiêm trang: “Cậu có thể cho tôi thứ kia không? Tôi có thể dùng con mồi đổi với cậu.”
Tư Văn kỳ quái hỏi: “Anh lấy làm gì?” Chẳng lẽ ở đây khoai tây không phải thực vật mà là thứ khác?
“Tôi muốn đưa cho Sitter.”
Khóe miệng Tư Văn không nhịn được giật giật: “Sao lại muốn cho Sitter?”
“Em ấy thích những thứ kì lạ.”
Tư Văn nhìn mấy củ khoai tây nảy mầm ở trong góc, bùn đất bên ngoài chưa rửa, mầm màu xanh nhạt từ trên củ mọc lên, được rồi, đúng là hơi kì quái, nhưng mà, anh xác định …. Sitter sẽ thích?
“Tôi có thể cho anh hết, không cần đổi.”
Og nghĩ nghĩ, anh giúp Tư Văn đào động nước, như vậy lấy mấy viên kì quái của cậu ta cũng được, vì thế, ôm đồ im lặng đi về.
Tư Văn nhìn chằm chằm bóng dáng Og, nghĩ tới mùa đông sắp đến, phương pháp giữ thịt anh cũng chỉ nghe qua chứ không hiểu rõ. Mà thú thế cũng chỉ có phơi khô hoặc là đông lạnh, nếu không mùa đông cũng không đói bụng thời gian dài như vậy. Vậy nên, mùa đông đầu tiên anh đến thú thế phải chịu đói sao?
Anh gục đầu xuống, âm thầm hạ quyết tâm, nếu không thể bảo tồn thịt lâu, vậy dùng khoai tây có thể để lâu làm lương thực dự bị cho mùa đông. Vấn đề bây giờ là làm như thế nào để giới thiệu thứ này cho thú nhân, tốt nhất là do người khác đưa ra mà không phải mình.
Hôm nay, sáng sớm Vân đã rời giường, nhìn sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, ngượng ngùng thu chân đã bước ra ngoài, xoay người lau sạch da thú trong phòng, đợi đến lúc trời sáng rõ mới mang theo túi vội vàng ra cửa. Mấy cái bẫy hôm qua không biết có thể bẫy đến thú gáy hay thú nhảy không, nếu bắt được thì thật tốt quá, nếu vậy cậu có thể giảm bớt gánh nặng cho bộ lạc vào mùa đông.
Khi cậu tới nơi đào bẫy, Tư Văn đã ở đó. Vân chạy chậm đến, vội vàng hỏi: “Có bắt được không?”
Tư Văn chỉ chỉ cạm bẫy, ý bảo cậu tự nhìn, Vân càng thêm khẩn trương, vươn đầu nhìn vào trong hố, hai con thú gáy sặc sỡ cả người đầy máu treo ở trên cọc gỗ vót nhọn. Cậu không dám tin mở to hai mắt, kích động bắt lấy cánh tay Tư Văn, vui sướng hô: “Bắt được, thật sự bắt được!”
Giống cái trước mắt tươi cười sáng lạn, khuôn mặt vốn thanh tú bỗng trở nên sinh động, trong mắt tràn đầy là vui sướng. Tư Văn bị sự vui sướng đơn thuần trong mắt cậu lây nhiễm, không tự chủ được mà cong khóe môi.
“Hừ! Suốt ngày chỉ biết quyến rũ giống đực, không biết xấu hổ!” Một giọng nói quái quái gở gở bỗng nhiên vang lên, mang đầy ác ý.