Sáng sớm hôm sau, mọi người đều tụ tập ở quảng trường trước tế đàn. Tộc trưởng Tát Tháp cùng các người phụ trách của các bộ lạc khác đứng trước pho tượng thần thú, nhóm giống đực quyết định tham gia ngày du săn liền mang theo đồng bạn của mình tiến tới trước, vẻ mặt thực kiên định.
Nhóm giống cái đều thay y phục làm bằng da thuộc, đây là vì tận lực bảo hộ mình không bị thương trong những ngày du săn. Trang phục của nhóm giống đực không có gì đặc biệt, đại khái vì sau khi biến thành hình thú đã có đủ vũ khí sắc bén nên chỉ để giống cái mang theo một con dao sắc bén đeo bên hông—— vì để bọn họ tự bảo hộ chính mình nên không cấm quyền sử dụng dụng cụ sinh trồn.
Bọn họ sẽ tới bóc thăm trúc trong chiếc thùng gỗ đặt trước mặt nhóm thủ lĩnh, trên đó viết tên con mồi bọn họ cần bắt. Tất cả mọi người đều không có ngoại lệ.
Thản Đồ nắm tay Tô Sách, hai người sóng vai đứng trong đội ngũ—— bởi vì lúc tới cũng không sớm nên vị trí cũng không nằm trong các hàng đầu. Thản Đồ trước khi diễn ra lễ tế đã nhờ người quen hỗ trợ, vì thế việc phải làm hiện giờ chính là đến lĩnh mục tiêu nhiệm vụ.
Tô Sách nhìn xung quanh, đánh giá qua loa một chút, tham gia hoạt động săn bắn hôm nay đại khái có khoảng bảy, tám trăm người, mang theo giống cái chỉ có một, hai trăm mà thôi, giống cái cùng giống đực kết thành bầu bạn chiếm một phần ba. Là vì ấu tể cần chăm sóc hay vì nguyên nhân gì khác?
Bất quá cậu lại thấy được Thụy Ân Tư cùng Tạp Mạch Nhĩ… xem ra, Tạp Mạch Nhĩ rốt cuộc cũng bị lời cầu yêu của Thụy Ân Tư lay động a.
Nói vậy, chỉ cần đồng ý là đồng bạn của giống đực, sau đó trải qua những ngày cùng chung hoạn nạn, nếu giống đực biểu hiện không phải quá kém thì trên cơ bản không thành vấn đề.
Tạp Mạch Nhĩ tựa hồ có chút ngượng ngùng, xem tình hình có vẻ không thích ứng bị đám đông quan sát—— không có biện pháp, ai bảo đứng cạnh hắn chính là người được tất cả giống cái hoan nghênh a? Vì thế ánh mắt tập trung tới trên người hắn ngày càng nhiều hơn. Lúc này chống lại ánh mắt của Tô Sách, Tạp Mạch Nhĩ khẽ gật đầu mỉm cười một chút, tựa hồ khôi phục lại chút ít.
Thụy Ân Tư thực tự nhiên chào hỏi với các giống cái khác, sau đó một lòng nhỏ tiếng thì thầm bên tai Tạp Mạch Nhĩ, ra vẻ thực để ý cũng thực bảo hộ.
Tô Sách thu hồi tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy một người xinh đẹp quen mắt đi tới thùng gỗ trước mặt Tát Tháp bốc thăm trúc. Nam nhân cao gầy trắng nõn, mái tóc dài mượt mà nhưng khí thế vô cùng sắc bén kia đúng là xà tộc A Nhĩ Sâm. Bên cạnh hắn không có giống cái khác, chỉ đơn độc một mình, sau khi bốc được thăm trúc cũng không chào hỏi với bất kì kẻ nào, trực tiếp đi ra phía bên ngoài bộ lạc.
Thản Đồ lưu ý tới ánh mắt bầu bạn, cúi đầu nói: “A Nhĩ Sâm vẫn chưa có người mình thích. Bất quá ta có nói chuyện ca ca ngươi với hắn, nhờ hắn nếu làm xong nhiệm vụ thì hỗ trợ tìm kiếm một chút.”
…hai câu nói này liên quan chỗ nào a? Trực tiếp nói vậy sẽ làm người ta hiểu lầm đi.
Đương nhiên Tô Sách vẫn hiểu được, Thản Đồ chính là phân biệt giải thích hai chuyện bất đồng với cậu mà thôi.
A Nhĩ Sâm tuy trầm mặc ít nói, bất quá hẳn là một người xem trọng lời hứa, nếu hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của Thản Đồ, hơn nữa với thực lực của hắn ước chừng rất nhanh có thể giải quyết vấn đề con mồi… Nói vậy, hắn khẳng định có thể tới nhiều nơi để xem xét đi.
Bởi vì trước kia Thản Đồ từng hiểu lầm, sau đó lại ngẫu nhiên chạm mặt vài lần, Tô Sách đối với người này cũng hiểu biết nhiều một chút, hơn nữa người này lại là thú nhân lân trùng hiếm có giữa các giống đực tộc mãnh thú, từ tính cách đến diện mạo đều khác biệt khá lớn với các giống đực trong tộc. Ân, hình như còn luôn độc lai độc vãng? Nghe Thản Đồ nói đối phương chưa từng theo đuổi bất cứ giống cái nào, thật không biết, bầu bạn tương lai của giống đực này có bộ dáng gì nữa…
Tất nhanh đội ngũ đã ngắn lại, tới lượt Thản Đồ bốc thăm trúc.
Thản Đồ nắm lấy tay Tô Sách, đưa vào thùng gỗ: “A Sách, ngươi bốc đi!”
Y giao mục tiêu cho Tô Sách.
Tô Sách cũng không muốn dây dưa trong hoàn cảnh này, thực tự nhiên thuận tay bốc một thăm trúc, giương mắt nhìn thì thấy.
Trên đó viết bốn chữ——
“Cự ngạc đầm lầy.”
Thản Đồ trong nháy mắt nhíu chặt mày.
Tô Sách đưa thăm trúc cho Thản Đồ, trong lòng có chút lo lắng.
…Chẳng lẽ là sinh vật rất khó đối phó sao?
Nếu dựa theo ý tứ mặt chữ mà nói, đầm lầy hẳn là sinh vật lưỡng thể như loài bò sát sống trong nước? Hơn nữa nói không chừng da rất dày…
Thản Đồ đương nhiên cũng phát hiện vẻ mặt Tô Sách biến hóa, nhịn xuống dùng cằm cọ đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói: “A Sách, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Y nói vậy, Tô Sách lại càng lo lắng tính chất nguy hiểm của ‘cự ngạc đầm lầy’ kia…
Bất quá cậu cũng không nói gì, bởi vì trong đám người không tham gia ngày du săn truyền tới âm thanh gọi tên cậu. Tô Sách vừa quay đầu thì thấy là Mạc Lạp cùng cặp song sinh.
Mấy bằng hữu này tới cổ vũ, Tô Sách phất tay với bọn họ, sau đó cùng Thản Đồ tiến ra ngoài bộ lạc.
Quên đi, dù có nguy hiểm gì cũng không sao… Dù sao cậu cũng ở cùng một chỗ với Thản Đồ.
Chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, cho dù gặp phải tình huống khó khăn, có thể đồng sinh cộng tử cũng không tệ. Cuộc sống bình ổn hạnh phúc mấy ngày nay đã làm cậu thực thỏa mãn… Cơ hồ là những ngày tháng tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của cậu.
Hai người nắm tay nhau bước ra ngoài bộ lạc, bên cạnh còn rất nhiều giống cái cùng giống đực khác đang thương lượng gì đó, nhóm giống đực đơn độc thì nhanh chóng tản đi xung quanh.
Thản Đồ nâng tay nhìn ra phương xa, hơi ngồi chồm hổm xuống nói với Tô Sách: “A Sách, ta cõng ngươi đi đi?” Y nghĩ nghĩ, nói thêm: “Bằng không ta ôm ngươi đi cũng được.”
…Được rồi, thể chất chết tiệt này thực sự làm cậu không có biện pháp nào chạy song song với Thản Đồ.
Tô Sách nhớ tới tình cảnh mình bị Thản Đồ ôm một chút… quyết đoán chọn bị ‘cõng đi’.
Nói đùa, là một nam nhân địa cầu, nếu hai người ở cùng một chỗ thì không sao, nhưng nếu trước mặt quần chúng, cho dù tất cả mọi người cảm thấy bình thường cậu cũng tuyệt đối không chịu được kiểu ôm ‘công chúa’ kia. Cứ xem như chút lòng tự trọng còn sót lại của cậu đi.
Thản Đồ xưa nay luôn thực tôn trọng ý kiến của Tô Sách, lúc Tô Sách muốn ‘cưỡi’ thì y lập tức ‘ngao’ một tiếng, sau đó duỗi thân biến thành đầu hùng sư thật lớn.
Uy phong lẫm lẫm ngang nhiên đứng thẳng trước mặt Tô Sách.
Vòng tông mao sáng lạn hệt như những tia sáng mặt trời, lại giống như những miếng vàng tinh khiết nhất, lóe sáng trong mắt mọi người.
Tô Sách có chút hoài niệm đầu sư tử này.
Từ sau khi cậu tới thế giới này, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là đầu sư tử trước mắt.
Sau đó lúc cậu mang theo tâm trạng sợ hãi cùng bàng hoàng đi trong rừng rậm, đồng dạng cũng là đầu sư tử này thủy chung bầu bạn bên cạnh… cứ việc nó kì thật chính là Thản Đồ.
Nhưng hình thái sư tử vẫn như cũ làm cậu có cảm giác phi thường thân thiết.
Đáng tiếc sau khi tới bộ lạc, cậu rất ít khi được nhìn thấy nó.
Thản Đồ chống lại ánh mắt thưởng thức của Tô Sách, y vui vẻ giẫm chân bước tới, dùng cái đầu sư tử lông xù thật lớn cọ cọ lên người Tô Sách, sau đó vươn đầu lưỡi liếm mặt cậu, lại liếm một chút lên môi cậu.
Ngô, hương vị rất không sai.
Tô Sách im lặng mỉm cười.
Thản Đồ người này, biến thành hình thú xong dường như càng hành động theo ‘bản năng’ hơn a…
Bất quá thực đáng yêu.
Vì thế cậu ôm lấy đầu sư, mang theo điểm nhu hòa nói: “Thản Đồ, chúng ta đi thôi.”
Trải qua một đoạn thời gian rèn luyện, động tác của Tô Sách so với lúc làm việc ở văn phòng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, lần này cậu thực dễ dàng leo lên lưng Thản Đồ chứ không như lúc mới gặp, còn phải để Thản Đồ thật cẩn thận nâng mình lên… đúng là đáng ăn mừng a.
Sau khi ngồi vững trên lưng Thản Đồ, Tô Sách cẩn thận túm lấy tông mao trên người y, hơn nữa còn quấn lấy cổ tay vài vòng. Hơn nữa vì không có yên ngồi nên lực chân cũng yêu cầu rất cao—— cậu phải dùng sức kẹo lấy lưng Thản Đồ, đồng thời tận lực áp sát thân mình xuống, như vậy mới miễn cưỡng cam đoan không bị Thản Đồ hất văng xuống đất trong khi chạy đi.
Mặc dù Thản Đồ sẽ rất cẩn thận nhưng cậu tuyệt đối không hi vọng mình trở thành trói buộc của Thản Đồ.
Cho dù có vài thời điểm vẫn còn cần bảo hộ, nhưng cậu muốn tận khả năng giảm bớt những chuyện phiền toái cho bầu bạn… cá tính như vậy, đại khái trong mắt nhiều người rất không đáng yêu không biết lấy lòng đi.
Nhưng đó là chuyện cậu muốn kiên trì.
Hoàn hảo Thản Đồ tuyệt đối không ghét bỏ cậu.
Sau khi Tô Sách chuẩn bị tốt, Thản Đồ cúi đầu rống lên một tiếng. Tô Sách thần kì cảm thấy mình hiểu được, có lẽ y đang nói ‘A Sách, chuẩn bị tốt chưa?’ vậy.
Tô Sách nắm chặt Thản Đồ, chôn cả người mình vào tầng lông rậm của y, nói: “Tốt lắm, Thản Đồ.”
Tiếp đó, đầu sư tử hoàng kim khổng lồ hệt như một mũi tên phóng tới lao ra ngoài!
Tiếng gió mãnh liệt gào thét bên tai, tốc độ quá nhanh làm Tô Sách cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn. Cậu đành cố áp sát mình vào người Thản Đồ hơn, để tìm kiếm chút không gian có thể hít thở trong bộ lông rậm ấp áp của y.
Cậu không thể nói chuyện, gió át đi âm thanh của cậu. Cậu cũng không thể lộn xộn, bởi vì cậu cảm nhận được xóc nảy. Cậu càng không thể có chút thả lỏng nào, bởi vì… cậu không thể làm Thản Đồ lo lắng.
Tô Sách dần dần tập trung những ý nghĩ rối loạn trong đầu, cậu có thể cảm nhận nhiệt lực như ngọn lửa đan len lỏi trong mạch máu—— cậu cùng Thản Đồ trong lúc lao băng băng tới trước này hệt như hợp thành một thể.