Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 29: Cường thế...




29. Cường thế…

Editor: An Braginski

Beta: Nhung Nguyên

Loanh quanh ở trong phòng một lúc, Vô Tình thu thập các thứ xong, tìm được Utherus hỏi: “Utherus, ngươi biết nhà của Tiyelu ở đâu không?”

A Tình tìm đến mình nha, Utherus rất hài lòng, bất quá A Tình hình như là tới để hỏi về Tiyelu? Nghe được A Tình hỏi nhà Tiyelu ở nơi nào, Utherus tựa như nghe được tiếng trái tim mình tan nát, y hình như đang bị A Tình bỏ rơi ư? Y quả nhiên làm cho A Tình giận …

Thấy Utherus vẻ mặt không giữ được bình tĩnh, Vô Tình đỡ trán, người này lại nghĩ đến đâu rồi?”Cũng chỉ là đi tìm người một chút thôi, xong việc sẽ trở lại.” Vô Tình bất đắc dĩ giải thích.

“Tiyelu có giống cái mình thích rồi, ” Utherus đem người ôm vào trong ngực, “A Tình không nên đi đâu, có chuyện gì có thể để ta đi làm.” Cho dù A Tình nói sẽ trở về, Utherus cũng không muốn cho giống cái mình thích đi tìm giống đực khác, nếu có chuyện gì thì y cũng không thể hoàn toàn trở mặt với Tiyelu được!

“Ta muốn giúp Tiyelu theo đuổi Đế Tạp Nhĩ cho bằng được. Ngươi muốn theo đuổi Đế Tạp Nhĩ ư? Nếu như là ngươi hình như sẽ không cần ta giúp.” Vô Tình đầu đầy hắc tuyến, nam nhân này suy nghĩ nhiều quá.

“Vậy… Nhà của Tiyelu từ nhà của ta đi về hướng tây, là nhà thứ ba.” Utherus bất đắc dĩ thở phào, theo đuổi Đế Tạp Nhĩ, y hình như thực sự không thể làm được. Bất quá, A Tình sẽ giúp Tiyelu thế nào? Không đúng! A Tình dựa vào cái gì phải giúp tiểu tử đó, theo đuổi giống cái là chuyện của chính hắn! Thế nhưng nếu có thể khiến Đế Tạp Nhĩ cùng Tiyelu cùng một chỗ, sẽ giảm rất nhiều phiền phức…

Trả lời xong, không hề để ý tới người nào đó hãy còn ở chỗ này rối rắm, Vô Tình thoát ra khỏi cái ôm của Utherus, vừa mới chuẩn bị nhấc chân đi ra ngoài. Liền cảm giác được phía sau có người theo, bất đắc dĩ thở dài, Vô Tình quay đầu nói: “Utherus, không cho ngươi theo!” Dứt lời liền vận khinh công, bay qua tường, trực tiếp đi về hướng nhà Tiyelu.

******************************************************************************

Thấy giống cái đột nhiên xuất hiện tại trong viện nhà mình, Tiyelu nghĩ hay là đang nằm mơ, bằng không thế nào lại thấy được giống cái mỹ lệ nhà Utherus xuất hiện tại nhà mình! Nhưng vì sao lại mơ thấy giống cái nhà Utherus ni, y rõ ràng thích Đế Tạp Nhĩ. Lẽ nào tâm y dao động rồi? Tiyelu lắc lắc đầu, không có khả năng đâu, nhất định bởi vì ngày hôm nay vừa nhìn thấy giống cái mỹ lệ kia thì bị kích thích, mới có thể mơ thấy, nhất định là như vậy!

“Tiyelu.” Thấy Tiyelu đang đứng tại cửa phòng khách, nhìn thấy mình sắc mặt thay đổi vài lần, Vô Tình đi lên phía trước gọi.

“Á…” Thấy tiểu giống cái tự động đi vào trong đại sảnh nhà mình, Tiyelu nghĩ mộng này có phải quá chân thực rồi hay không? Vì vậy hung hăng véo mình một cái, rất đau, thực sự không phải đang nằm mơ! Trời ạ, ai tới nói cho y giống cái này sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Mình thẳng đến lúc hắn xuất hiện trong viện mới phát hiện, hắn rốt cuộc vào bằng cách nào! Tường viện cao năm thước của nhà y đều là trang trí ư, dù là thú nhân muốn nhảy vào cũng phải có chút âm thanh không phải sao? Lẽ nào tường viện nhà y có một lỗ thủng không người biết…

Phát hiện Tiyelu vẫn giữ biểu tình như gặp quỷ, Vô Tình nhìn một chút phòng khách trống trải, so với nhà Utherus trước đây thì không sai biệt lắm, Vì vậy tự tìm một chỗ có thể ngồi xuống.

“Ngươi muốn theo đuổi Đế Tạp Nhĩ.” Không trông cậy vào thú nhân còn trong mộng tỉnh lại có thể nói cái gì, Vô Tình đi thẳng vào vấn đề, vốn buổi sáng đã muốn nói, Utherus vừa về lại đem người đuổi đi, hại hắn còn phải tự đi một chuyến.

“Phải.” Trọng tâm câu chuyện nhắc tới Đế Tạp Nhĩ, Tiyelu cũng chưa phục hồi tinh thần lại, bắt đầu tưởng tượng thần kỳ. Giống cái này buổi sáng đã nhắc tới việc này rồi, bất quá hắn đến tột cùng muốn nói cái gì, hắn hình như muốn giúp y theo đuổi Đế Tạp Nhĩ?

“Đế Tạp Nhĩ cũng không dễ theo đuổi, việc này mặc kệ ngươi từng thử hay chưa đều hẳn là rất rõ ràng.” Vô Tình nhàn nhạt nói, bắt đầu lặng lẽ đào hố (tiếng lóng, ý nói dẫn dắt người khác theo ý mình muốn)

“Ta đã làm tốt việc chuẩn bị nhận thất bại rồi.” Chuyện theo đuổi giống cái vốn không dễ dàng, huống chi người y muốn theo đuổi chính là giống cái đẹp nhất trong bộ lạc.

Nghĩ đến giống cái đẹp nhất, Tiyelu nhìn một chút người trước mắt, có thể hiện tại giống cái đẹp nhất hẳn là người này. Nhưng vẻ đẹp của Đế Tạp Nhĩ cũng không bởi vậy mà giảm đi không phải sao? Vì sao Utherus có vận khí tốt như vậy, có thể giành được cảm tình của Đế Tạp Nhĩ còn chưa tính, y còn nhặt được một giống cái đẹp hơn thế, hơn nữa giống cái mỹ lệ này còn thật sự theo theo y! Dù sao giống cái coi trọng không chỉ có vũ lực của thú nhân, giống cái chọn bầu bạn sự còn có thể lo lắng rất nhiều thứ khác; mà Utherus ngoại trừ đánh nhau tương đối lợi hại ra, thật sự là so với một đầu gỗ không có gì khác nhau, lẽ nào những giống cái mỹ lệ đều thích loại hình này?

“Không, làm tốt chuẩn bị nhận thất bại rồi thì sẽ thành công ư? Ngươi còn cần biết phải cách nào thu được thành công mới được!” Thấy Tiyelu không có ý mở miệng, Vô Tình tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Đế Tạp Nhĩ là một người kiêu ngạo mà tự tin, người theo đuổi hắn tự nhiên là không ít, nhưng cũng không có thành công, ngươi có nghĩ tới vì sao không?”

“Vì sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì hắn thích Utherus ư?” Nghe được câu hỏi của tiểu giống cái, Tiyelu có chút kích động. Thú nhân theo đuổi Đế Tạp Nhĩ thất bại vô số kể, Tiyelu đều tự nhiên đem quy kết vì Đế Tạp Nhĩ đã có người trong lòng rồi. Nhưng hiện tại Utherus đã có giống cái y thích, hắn hẳn là có cơ hội mới đúng.

“Thích Utherus ư? Chính hắn còn không rõ ràng lắm Utherus rốt cuộc là một người thế nào. Người theo đuổi hắn nhiều lắm, tất cả mọi người đem hắn đưa lên rất cao. Tại trước mặt hắn, các thú nhân này đều thấp hơn một bậc. Hắn cần bất quá chỉ là một giống đực có thể đối đãi hắn một cách bình đẳng mà thôi. Mà thái độ Utherus đối hắn và đối giống cái khác là như nhau, như vậy không giống người thường, tự nhiên sẽ làm hắn thích.” Vô Tình căn cứ vào sự hiểu biết tình huống của mình mà phân tích và suy đoán, ở đây chuyện tình kỳ thực tương đối đơn giản, những người này nhưng đều không rõ, mình quả nhiên tương đối thích hợp với cuộc sống ngươi lừa ta gạt sao?

“Đối xử bình đẳng ư?” Hình như mình cho tới nay đều đem Đế Tạp Nhĩ đưa tới địa vị như thần trong lòng, thử hỏi ai có thể lấy được thần? Nghe A Tình nói chuyện, Tiyelu đột nhiên thấy con đường theo đuổi giống cái của mình gặp được ánh rạng đông.

Thấy Tiyelu trên mặt lộ ra dáng tươi cười, Vô Tình biết mình đã thành công chiếm được tín nhiệm của đối phương, cái hố này đào cũng đủ sâu, Vô Tình bắt đầu đem người đẩy xuống hố: “Đối xử bình đẳng? Không, thế vẫn chưa đủ, thái độ tự coi mình hơn người khác của Đế Tạp Nhĩ không phải một ngày hai ngày mà tạo thành. Nếu muốn theo đuổi hắn, cái ngươi cần chính là cường thế!”

“Cái gì? Cường thế!” Cường thế với giống cái? Cái này hình như không tốt đâu, hơn nữa xung động của thú nhân không phải khống chế dễ như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ không được rồi.

“Ngươi là sợ mình sẽ làm hỏng việc sao?” Vô Tình tất nhiên thấy Tiyelu lo lắng, ở chung với lâu như vậy, hắn cũng hiểu được những thú nhân này lo lắng cái gì.”Nơi này có một lọ thuốc, có thể khiến cho hung khí của ngươi (thứ đó đó) mất khả năng khoảng hai canh giờ.” Vô Tình xuất ra một lọ vốn dùng dùng phòng lang (lang = sói), đặt lên bàn. Thuốc này lần trước dùng để cứu người, chưa hề dùng đúng công dụng chính, hắn còn có chút tiếc nuối, lần này gặp được cơ hội tốt như vậy thế nào có thể buông tha?

“Hả? …” Trên đời này còn có dược thần kỳ như thế, Tiyelu nhìn dược trên bàn có chút tâm động, “Vậy lúc không cường hắn thì sao?” Đối với phương pháp A Tình cung cấp, Tiyelu vẫn có chút lo lắng, vì vậy hỏi tiếp.

“Lúc không cường hắn, phải luôn luôn dính chặt không rời hắn, khiến cho trong cuộc sống của hắn luôn luôn có ngươi.” Khiến hắn cả ngày vội vàng trốn ngươi, cho ngươi cả ngày vội vàng đuổi hắn, tự ngược nhau thêm một khoảng thời gian nữa đi, Vô Tình oán thầm. Người nào thích tìm người khác gây phiền phức, có một ngày phiền phức sẽ tìm tới cửa, Đế Tạp Nhĩ ngươi sẽ chờ tiếp chiêu đi, ta cho tới bây giờ đều là một người rất nhỏ nhen.

Thấy nói cũng hòm hòm, sắc trời cũng không còn sớm, Vô Tình đứng dậy chuẩn bị rời đi. Có một số việc nhiều lời cũng vô ích, để lại cho chính y tự lo đi. Đối với việc nắm trong tay tâm lí của người khác, Vô Tình có vài phần tự tin, cho nên Tiyelu cuối cùng khẳng định sẽ làm theo lời mình, nếu không, y muốn theo đuổi Đế Tạp Nhĩ sợ là cực kỳ trắc trở.

“Thuốc này là bôi bên ngoài.” Cuối cùng Vô Tình nói, về phần dùng hay không dùng, do chính ngươi quyết định. Đồng thời, lúc Vô Tình đi qua bên người Tiyelu thì còn kích y phát nữa —— hắn nói khẽ với Tiyelu rằng: ” Utherus cũng từng cường ta.” Dứt lời còn có chút ngụ ý mà liếc mắt nhìn bình thuốc trên bàn: trước đây Utherus theo đuổi ta thì không có thuốc này, thuốc này vốn là phối ra để nghiêm phạt y…

Nghe được câu cuối cùng của tiểu giống cái, Tiyelu chỉ cảm thấy một đạo thiên lôi (tia sét) đánh xuống, đánh y đến hồn phách tứ tung, không thể động đậy, chỉ có thể lăng lăng trợn to mắt nhìn giống cái mỹ lệ ly khai.

Lần này không leo tường nữa, Vô Tình nhàn nhã mở cửa viện nhà Tiyelu, đi ra ngoài. Lúc này, chỉ thấy một con hắc báo đi tới, vô cùng thân thiết cọ cọ mình, còn bắt đầu xoay quanh vây lấy mình.

“Utherus, ” Vô Tình nắm lấy cái đuôi của con báo đã vòng ra phía sau mình, Utherus như thế này có tính là có tật giật mình hay không? Hắn còn chưa biểu hiện cái gì, y đã chạy tới lấy lòng ngoan ngoãn như thế. Bất quá, đối với Utherus lấy lòng như vậy, Vô Tình vẫn dễ dàng tiếp thu, vì vậy hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải đã bảo ngươi không cần theo tới ư?”

“Không phải là theo tới.” Utherus có chút ủy khuất nói, y chỉ là lo lắng, dù sao A Tình vẫn là một giống cái ấu tể, một mình chạy đến nhà của một giống đực xa lạ, khó tránh khỏi có chút không an toàn. Vì vậy y đi ra cửa gác, không phải theo A Tình tới.

Nghe được đáp án của Utherus, Vô Tình đầu đầy hắc tuyến, Utherus bắt đầu trở nên giảo hoạt rồi. Phải, y đích xác không phải theo mình tới, là tự y đi tới…

“A Tình, cơm tối đã làm xong rồi, trở lại ăn đi.” Utherus cẩn thận cọ cọ người đứng ở nơi đó bất động, A Tình bảo mình không nên theo tới, y đương nhiên hiểu rõ, bất quá, y cũng không thừa nhận chính mình biết rõ còn cố phạm phải.

Nhìn Utherus vẻ mặt tội nghiệp, Vô Tình đột nhiên thấy mình có chút tội lỗi: thật ra Utherus cũng không làm sai điều gì, càng không có gây trở ngại mình làm việc. Vì vậy Vô Tình bình tâm một chút, ôm ôm đầu con báo, sau đó nói: “Chân trên người ngươi, ta không có biện pháp, đi thôi, trở về ăn tối.”

Thấy A Tình không có giận mình, còn ôm ôm đầu mình, Utherus hài lòng cọ lại hắn một chút: quả nhiên biến thành trạng thái tự vệ, A Tình sẽ dễ tính hơn một ít. Hắc báo chiếm được tiện nghi thỏa mãn đi theo bên người giống cái, về nhà mình.

Tiyelu vẫn nhìn theo Vô Tình ra cửa, tất nhiên là thấy được chuyện tình phát sinh tại cửa nhà. Úc, y lúc này mới rời khỏi bộ lạc không bao lâu, thế nào một hồi về lại gặp nhiều chuyện tình không thể hiểu nổi như vậy? Ai có thể nói cho y, y rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không?

Y vừa rồi thấy Utherus cái tên đại đầu gỗ này đó lấy lòng giống cái, lại còn biến thành trạng thái tự vệ vẻ mặt u oán, giống như hài tử làm sai chuyện. Nếu là thú nhân khác như vậy y còn miễn cưỡng có thể tiếp thu, thế nhưng thú nhân kia là Utherus! Giống cái nhà hắn rời nhà mới chưa bao lâu, liền đi theo; lại còn canh cửa chờ! Đây là dính chặt không rời sao? Lẽ nào “cường thế” theo như lời A Tình là vậy! Thực sự là không dám tưởng tượng, Utherus dùng cách này!?

Tiyelu thấy mình ngày hôm nay gặp phải đả kích quá lớn, thân thể trực tiếp ngã về phía sau, nằm ở trên cỏ ngoài tiền viện. Trời ạ, mau làm cho y từ trong mộng tỉnh lại đi! Y mới ly khai bộ lạc vài ngày, sự tình sao lại kích thích như thế?

Đối với chuyện đả kích một thú nhân đơn thuần vừa mới trưởng thành, hai người khởi xướng không hề có tự giác. Một người một thú đi dưới ánh chiều tà, nhìn cái bóng của mình bị mặt trời chiếu kéo thật dài, rất nhàn nhã…

End – Chương 29


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.