18. Bất an
Edit. An Braginski
Beta. Nhung Nguyên
Ngày thứ hai Vô Tình khó có được đi ra khỏi gian phòng, thấy trong đại sảnh lễ vật nhiều hơn vài lần, Vô Tình nhíu mày, Utherus tựa hồ không thích thú nhân khác tặng lễ vật cho mình, thế nào còn giúp mình nhận nhiều như vậy?
Trước đây không biết mấy thứ này là tặng cho hắn, hắn cũng không chú ý là quà gì, hiện tại nếu biết những thứ này là tặng mình, quà đã nhận rồi, hắn cũng không ngại nhìn một cái rốt cuộc là vật gì vậy.
Vô Tình nhìn chung quanh phòng khách một chút, ngoại trừ đống lễ vật, đại sảnh còn có thêm nhiều thứ khác, hắn ngồi vào bàn ghế gỗ mới chế tạo gần đây, tiện tay cầm lấy một bao bắt đầu mở ra.
Lễ vật cái gì cũng có: hoa quả, quả hạch, đồ ăn vặt, rất nhiều loại đều là Vô Tình trước đây chưa từng thấy, nhưng có thể nhận định sơ bộ đây là đồ ăn. Thú nhân trên cơ bản chỉ ăn thịt, Vô Tình thông qua Utherus liền hiểu được, những thức ăn chay này chắc là đều là đồ giống cái thích ăn.
Ngoại trừ có thể ăn, còn một ít có thể dùng, có quần áo và đồ dùng hàng ngày, có trực tiếp tặng vải vóc, may mà không có trực tiếp tặng bông cho hắn tự dệt, Vô Tình nhìn mấy khối vải vóc màu sắc khác nhau, đầu đầy hắc tuyến, hắn hình như không biết may y phục…
Sau cùng, Vô Tình thấy một hộp gỗ khá lớn, có chút hiếu kỳ mở ra, vừa nhìn bên trong, là một bộ đồ dùng nhà bếp nhỏ! Này sẽ không phải là đồ chơi của giống cái ở đây chứ, nghĩ vậy, Vô Tình khóe miệng không tự chủ được giật giật.
Đối lập với đồ dùng nhà bếp cỡ lớn của Utherus ở trù phòng, thứ này rất giống như đồ chơi mô phỏng nhỏ lại. Nhưng mà nhỏ thì nhỏ, nếu như để cho hắn dùng, đích thật là rất tiện. Đương nhiên, hắn sẽ không dùng chúng nó làm cơm, đồ dùng nhà bếp như vậy dùng để sắc thuốc là không thể tốt hơn. Hắn hiện tại đang cần đồ sắc thuốc, phần lễ vật này thật đúng là xuất hồ ý liêu (tình cờ) thoả mãn hắn.
“A Tình muốn học làm cơm sao?” Utherus thấy bảo bối nhà mình ngồi ở cạnh đống lễ vật, trong tay thưởng thức đồ chơi đồ dùng nhà bếp cho giống cái ấu tể. A Tình thích làm cơm sao? Y trước đây sao không phát hiện ra? Nghĩ đến đồ dùng nhà bếp tại trù phòng nhà mình là cho thú nhân dùng, y có nên làm một chỗ để đồ dùng nhà bếp cho giống cái dùng không?
Trong bộ lạc, có một vài giống cái chê thú nhân chỉ biết làm thịt, có lúc sẽ tự xuống bếp làm cái khác. Nhưng bảo bối nhà mình thực sự không cần phải tự mình làm cơm, y bình thường có chú ý làm một ít thức ăn chay khác nhau cho giống cái nhà mình ăn, lẽ nào chê y tay nghề không tốt? Utherus bắt đầu quấn quýt…
“Không muốn, ” Vô Tình lắc đầu, đồ ăn hắn làm chỉ có thể bảo chứng ăn không chết, về phần yêu cầu khác là không cần, dù sao thời gian và tinh lực hữu hạn, thuật nghiệp hữu chuyên tấn công ma (muốn giỏi cái gì thì tập trung vào cái đó, không làm những chuyện khác), “Mấy thứ này dùng để sắc thuốc cũng không tệ.” Vô Tình tiếp tục nói.
Đối với việc giống cái nhà mình bỏ dược liệu vào đồ đựng thức ăn để “sắc thuốc”, Utherus ở trong sơn động đã thấy qua, chính y cũng giúp đỡ vài lần. Thời gian ở trong sơn động đều là dùng bát đá nhỏ gác ở trên lửa sắc thuốc, hiện tại đã trở về, bát đá nhỏ đã vứt, cũng nên có cái gì khác thay thế. Tuy rằng y là lần đầu tiên thấy người coi thuốc nấu như đồ ăn, nhưng bảo bối nhà mình muốn làm như vậy, Utherus tuyệt đối sẽ ủng hộ.
Hơn nữa qua chuyện cứu người ngày hôm qua, y rõ ràng nhận thức được y thuật của tiểu giống cái nhà mình lợi hại cỡ nào. Mục Lâm nói không cứu được, nhưng A Tình hắn cứu được người rồi, thực sự rất lợi hại không phải sao?
Cũng không biết cứu người như vậy có thể gây ảnh hưởng gì đến thân thể hay không, bởi vì y thấy bảo bối nhà mình cứu người xong mệt chết đi, trạng thái rất suy yếu, may mà ngày hôm nay lại bình thường rồi. Nếu là thực sự đối thân thể không tốt, y sau này sẽ không để tiểu giống cái nhà mình lại làm chuyện như vậy, có thể cứu người tất nhiên là tốt, nhưng cũng không thể để mình bị thương.
“Ở đây có nơi nào làm khí cụ theo yêu cầu không?” Nghĩ đến mình rất cần một ít dược quán, dược bình, nghiên bát và vân vân, Vô Tình buông các thứ trong tay hỏi. Cũng không biết nơi này có ai làm được không, mà, ở đây có đồ gốm lại có đồ sắt, hơn nữa công nghệ cũng rất thành thục rồi, Vô Tình đoán thứ mình muốn hẳn là có thể làm được.
“Có, A Tình muốn cái gì? Ta dẫn ngươi đi xem?” Utherus đáp, trong lòng tính toán: đưa bảo bối nhà mình ra ngoài đi dạo một chút, ở trong phòng nhiều ngày như vậy, đi ra ngoài hít thở không khí mới tốt.
“Được, vậy chuẩn bị một chút rồi đi.” Vô Tình đứng lên chỉnh lý y phục, nói với Utherus.
Lần này xuất môn, Utherus không đeo giỏ trúc lớn, mà đem theo một túi da nhỏ rồi ôm bảo bối nhà mình xuất môn. Gần chợ có một thú nhân chế tạo khí cụ tương đối tốt, trong lúc đợi còn có thể đi chợ mua sắm gì đó.
Thật ra thú nhân nói chung đều biết chế tạo khí cụ, nhưng phần lớn chỉ tự mình dùng. Ban đầu khí cụ cho giống cái dùng là do giống cái tự chế tạo, trái với khí cụ của thú nhân, giống cái chế tạo tinh xảo hơn nhiều lắm. Sau đó giống cái dạy cho bầu bạn và hài tử của mình, đến bây giờ việc chế tạo khí cụ nặng nhọc này đều là thú nhân làm, bất quá một vài đồ tinh tế vẫn là giống cái tự làm.
Ngồi trên cánh tay Utherus, Vô Tình kéo cái túi bên hông Utherus, phải biết rằng mấy cái túi như vậy thường đều là đựng tiền. Mở túi, bên trong đều là hạt châu nhiều màu, lớn khoảng cỡ ngón cái. Nhìn kỹ một chút, những hạt châu này có trong suốt, trắng, xanh, đen, trên hạt châu đều đục một lỗ nhỏ, có thể dùng dây xâu lại.
Vô Tình lấy ra một viên hạt châu ở trong tay ngắm nghía, nhìn không ra những hạt châu này làm bằng nguyên liệu gì, bất quá đều thực cứng. Hạt châu như vậy là tiền sao, thật thú vị. Vô Tình sờ sờ hắc châu (hạt ngọc đen) đeo ở trước ngực mình, hạt châu này là thứ hắn vẫn luôn mang theo, so với những hạt châu này dùng làm tiền này nhỏ hơn lại đen hơn, hóa ra nơi này không dùng hạt châu làm trang sức phẩm.
” Utherus, cái này là tiền sao, tính như thế nào?” Vô Tình cầm một viên hạt châu trong suốt giơ trước mắt Utherus.
Utherus nhìn bảo bối nhà mình thưởng thức hạt châu-tiền trong túi da, cuối cùng tay nhỏ bé trắng nõn cầm một viên hạt châu trong suốt, quơ quơ trước mắt mình. Hạt châu trong suốt trong suốt phối hợp với ngón tay thon dài trắng nõn thật là dễ nhìn cực kì, ánh mắt Utherus đuổi theo chuyển động của bàn tay.
Nghe được câu hỏi của tiểu giống cái, Utherus nuốt nước bọt rồi mới nói: “Đúng vậy, đây là tiền.” Sau đó, đem hạt châu mỗi màu đều cầm một viên đặt ở trên tay bảo bối nhà mình, cẩn thận chỉ vào nói rõ: “Như vậy, một viên hắc (đen) châu có thể đổi một trăm viên thanh (xanh) châu, một viên thanh châu có thể đổi một trăm viên bạch châu, một viên bạch châu có thể đổi một trăm viên khoảng không (trong suốt) châu.”
“Tiền trong nhà đều đặt ở ngăn tủ trong gian phòng, A Tình nếu cần có thể tự lấy.” Utherus tiếp tục nói, tiền thì thú nhân thường không cần dùng, đồ thú nhân cần mua rất ít. Bất quá giống đực đều chú ý tích lũy một ít tiền, sau đó giữ cho giống cái của mình dùng.
Hạt châu đen đáng giá nhất sao? Hắn còn tưởng rằng hạt trong suốt mới là đáng giá nhất, Vô Tình nắm hạt châu trong tay. Nhìn không ra Utherus còn rất có tiền, trong túi da này có rất nhiều hạt châu đen. Hơn nữa người này còn trực tiếp đem nơi để tiền nói cho hắn, sẽ không sợ hắn tiêu tiền lung tung sao? Nhưng Vô Tình vẫn rất hài lòng với Utherus.
“Utherus, ngày hôm nay người nhiều hơn.” Vô Tình nhìn người đi đường xung quanh một chút rồi nói với Utherus, lần trước hắn đi qua đây, hình như không nhiều người như vậy. Hơn nữa ngày hôm nay thấy hình dáng tướng mạo của thú nhân khác biệt rất nhiều, tóc cũng là dài ngắn khác nhau. Có thú nhân còn để… tóc dài, khoác trường bào, nếu không phải thân hình cao lớn, Vô Tình còn cho rằng hắn là giống cái.
Đương nhiên, Vô Tình phán đoán đó là một thú nhân, là bởi người nọ nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy ái mộ. Hôm đầu tiên ra ngoài hắn cũng thu được rất nhiều ánh mắt như vậy, lúc đó hắn còn tưởng rằng đây là ánh mắt nhìn người ngoại lai. Bởi vì … ánh mắt này quá mức trắng trợn, làm hại hắn khi đó chưa từng nghĩ đến phương diện này, quả nhiên người ở đây khác biệt.
“Ừ, ngày hôm nay là ngày tập hợp, sẽ có người bộ tộc khác đến buôn bán. Đợi sau khi xong xuôi, chúng ta đi xem?” Utherus giải thích cho bảo bối nhà mình, ấu tể đều thích náo nhiệt, hay là đưa tiểu giống cái đi xem một vòng?
“Được.” Vô Tình vui vẻ đồng ý, có thể nhân cơ hội này hiểu tình huống hơn một chút, thuận tiện tìm xem có hay không đồ mình muốn, cớ sao mà không làm?
Utherus mang theo bảo bối nhà mình đi tới chỗ chế tạo khí cụ, đặt hàng xong liền ôm người đi về phía chợ.
“Utherus.” Đang đi qua khu nhà gỗ giống cái ở, một nam nhân đột nhiên đi tới trước mặt Utherus dừng lại.
Vô Tình đánh giá người này, một nam nhân dễ nhìn, chí ít là giống cái dễ nhìn nhất hắn gặp qua. Nam tử cao một mét chín, da màu mật ong, tóc dài nâu sậm, đuôi tóc hơi xoăn. Dùng từ anh tuấn mê người mà hình dung cũng không quá, như thế nếu ở chỗ hắn trước đây sợ là khiến cho một đám nữ nhân điên cuồng.
“Đế Tạp Nhĩ.” Utherus nhàn nhạt gật đầu.
“Ôi chao, đây không phải người Utherus mang về tới sao? Không giới thiệu?” Đế Tạp Nhĩ đánh giá người Utherus ôm, nói.
“Xin chào, ta là Vô Tình.” Vô Tình nhẹ nhẹ nhàng nhảy xuống từ cánh tay Utherus, tay áo bị gió lùa bay phấp phới, Vô Tình xoay người nói với nam nhân tên là Đế Tạp Nhĩ. Người này tựa hồ đối hắn có địch ý, về phần nguyên nhân Vô Tình không có hứng thú muốn biết.
“Utherus các ngươi trò chuyện đi, ta có thể tự đi mua sắm.” Vô Tình thấy hai người trước mặt đều không nói gì, liền nói với Utherus. Đối với chuyện của người khác Vô Tình không quan tâm, người này là tới tìm Utherus, hắn sẽ không vô duyên đứng đấy.
Thấy bảo bối nhà mình muốn đi, Utherus cũng không ở lâu, gật đầu với Đế Tạp Nhĩ đang che ở phía trước mình một cái nữa, liền đi qua hắn, rất nhanh đuổi theo giống cái nhà mình. Chuyện của A Tình mới là quan trọng nhất, hơn nữa y không nghĩ ra, giữa y và Đế Tạp Nhĩ có cái gì để mà trò chuyện.
Vô Tình cảm giác được Utherus tiếp cận, nhíu mày, người ở đây giao lưu đều đơn giản như vậy sao? Trước đây thấy Utherus gặp thú nhân khác cũng là như thế, lần này gặp một giống cái cũng như vậy, chưa hề nói cái gì đã đi rồi.
“A Tình.” Utherus đi tới phía sau bảo bối nhà mình, thấp giọng gọi một tiếng, sau đó khom người đem tiểu giống cái ôm về trong lòng. Chính là đem A Tình ôm ở trong lòng mới an tâm được, Utherus thỏa mãn ôm thân thể mềm mại trong lòng.
Cái tên bự này quan tâm thái quá rồi phải không? Vô Tình âm thầm nghi hoặc, tuy rằng biết Utherus thích mình, nhưng trước đây cũng không thấy y giống như ngày hôm nay, rõ ràng tâm tình có chút bất an. Tuy rằng Vô Tình luôn không quan tâm người khác thế nào, bất quá một người to con mang theo tính cách ổn trọng như vậy không hợp với cái gọi là tâm tình bất an, điều này khiến Vô Tình có chút khó chịu, có lẽ nói đúng hơn là không quen.
“Ngươi đang bất an cái gì?” Vô Tình vươn hai tay đang ôm mặt Utherus hỏi, nếu nó khiến mình khó chịu, vậy cần giải quyết.
Bị một đôi tay nhỏ bé trơn mềm hơi lạnh ôm mặt, Utherus nhìn thẳng vào con ngươi đen láy mỹ lệ của bảo bối nhà mình, thấy trong ánh mắt tuyệt đẹp ấy phản chiếu rõ ràng dáng dấp của bản thân.
Y bất an cái gì? Việc này chính y cũng không nói được, có thể là sợ mất đi bảo bối nhà mình. Mấy ngày trước tiểu giống cái không để ý tới mình, y rất sợ. Hôm nay có một loại cảm giác mất đi rồi lại có lại được, y có chút bất an, hơn nữa giống cái trong lòng này vừa mỹ lệ vừa thần bí, y không biết tiểu bảo bối là từ đâu tới, là giống cái của tộc nào, quá khứ sinh hoạt thế nào? Đương nhiên y cũng chưa từng có nỗ lực đi hỏi, y nghĩ, nếu như bảo bối nhà mình muốn nói nói tự nhiên sẽ nói với y.
Đối mặt Utherus trầm mặc, Vô Tình nhìn ánh mắt bất an của Utherus, đột nhiên cong môi nở nụ cười. Nụ cười này nhẹ nhàng thuần khiết, không mang theo một chút dụ hoặc nào, “Đồ ngốc, ngươi ôm ta như vậy, còn sợ ta đi đâu?” Vô Tình nói.
Thấy bảo bối nhà mình mỉm cười, Utherus chỉ cảm thấy thời gian tựa hồ đều nháy mắt đình chỉ, thế giới xung quanh phảng phất chỉ còn lại có hai người y và A Tình. Đây là một nụ cười rất đẹp, khiến Utherus thấy phảng phất về tới mùa xuân, gió xuân thổi qua mặt, hoa nở khắp nơi. Nhà mình tiểu giống cái vốn đã rất đẹp, cười rộ lên lại càng thêm đẹp.
Thấy Utherus đứng ngây ra không hề cử động, Vô Tình liền tự nhảy ra khỏi tay Utherus, sau đó cầm lấy một ngón tay của Utherus tiếp tục đi về phía trước. ‘Một nụ cười nhẹ liền khiến ngươi mê thành như vậy sao? Đứa ngốc.’ Vô Tình ở trong lòng thầm nghĩ. Hắn nghĩ, hắn chắc là đã rõ Utherus bất an cái gì rồi, bất quá việc này hắn thật đúng là không thể giải quyết, thế sự vô thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì?
Cảm giác được bảo bối rời khỏi ôm ấp của mình, Utherus phục hồi tinh thần lại. Đây là bảo bối nhà mình lần thứ hai cười với mình! Sau đó y nhất định phải khiến giống cái nhà mình cười nhiều hơn mới tốt.
Tâm tình tiêu cực Utherus tích lũy mấy ngày chỉ cần một nụ cười thanh thiển mỹ lệ đã tiêu tan thành mây khói. Bất an cũng vô ích, bảo bối nhà mình đương nhiên cần mình hảo hảo thủ hộ. Cho dù tiểu bảo bối ngày nào đó rời đi, y lại theo đuổi về là được.
Suy nghĩ sự tình cẩn thận xong, Utherus thuận theo để bảo bối nhà mình nắm tay, đi theo phía sau tiểu giống cái, hướng chợ quảng trường đi đến. A Tình quả nhiên là giống cái tốt nhất trên đời, rõ ràng là một ấu tể, tâm tư lại nhạy cảm săn sóc; rõ ràng hắn là cần được mình chiếu cố, nhưng lại đi chiếu cố mình. Utherus ánh mắt nhu hòa nhìn thân ảnh khéo léo đi ở phía trước, trên khuôn mặt thường xuyên diện vô biểu tình lại khó có được lộ ra vẻ tươi cười…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Utherus sao như vậy ngươi đã thỏa mãn rồi??? ╮(╯▽╰)╭
Hết chương 18