Sau khi tỉnh lại không lâu Leo bế Lục Sướng đến chỗ cây Mẹ xem đứa bé, Lục Sướng vốn định tự đi, thế nhưng hắn vì chỗ nào đó thụ thương nghiêm trọng, đi đường đơn giản cũng không khó nhìn, không biết là cua hay loại sinh vật nào biến chủng ấy, cuối cùng phải để Leo bế.
Hắn tận mắt nhìn ống ngọc thạch, to gấp hai cái của Leo, thật không hiểu được hắn làm thế nào sống lại. Quả nhiên tiềm lực con người là vô cùng ư?
Nghe nói khi nữ nhân sinh con, xương chậu đều sẽ giãn ra, hiện tại hắn cuối cùng cũng biết sinh mạng đến không hề dễ.
Đến trước cây Mẹ, Lục Sướng cầm lấy mã tấu, há miệng run rẩy cắt trên cánh tay một vết thật lớn, máu tươi chảy xuống mặt đất, rót vào trong đất, bị hệ rễ cây Mẹ hấp thu. Không đợi hắn kêu đau, Leo bên kia cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hung hăng trừng mắt nhìn cái cây, bộ dáng giống như muốn ăn thịt người.
Hắn cũng không muốn lấy máu a, thế nhưng không có dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, cây Mẹ cũng không chịu công tác, cách mỗi một đoạn thời gian phải đến chích chút máu.
Bất quá còn hơn nguy hiểm mang thai ngoài tử cung, chút máu ấy không thấm vào đâu.
Nhưng Leo rất đau lòng, y đã âm thầm thề, tương lai nếu như đứa bé là giống cái, thì thôi, nếu như là giống đực, phải đánh, hung hăng đánh, ai bảo nó dám làm Lục Sướng chịu nhiều khổ như vậy!
Bất quá thực sự chờ đến lúc đứa con khả ái của mình xuất thế, sư tử có thể xuống tay được hay không, còn chưa dám chắc.
Ngoại trừ lấy máu, thời kì sinh trưởng của cây Mẹ rất chậm, đứa bé này ở trong bụng Lục Sướng thì khoảng ba bốn tháng nữa là ra, thế nhưng ở trong thân cây Mẹ, ít nhất phải đợi đến mùa này năm sau mới có thể ra. Bởi vì không có đứa bé, cơ thể mẹ sẽ không tiết sữa tươi nữa, sở dĩ đứa bé sẽ ở trong cây Mẹ lớn tới lúc cai sữa mới ra, trong khoảng thời gian này phải bảo vệ kỹ cây này, lỡ đâu bị chém…
Cũng may bộ lạc hồi kiến lập sơ đã vây chỗ có cây Mẹ vào nội bộ bộ lạc, cách chỗ thú nhân đã kết hôn tụ cư rất gần, Leo thẳng thắn làm một nhà cây gần đó, cùng Lục Sướng tỉ mỉ thủ hộ cây, cái nhà đá mới xây hoàn toàn bị quăng sang một bên.
Lục Sướng từ sau khi sinh non bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày là ăn, uống, ngủ, đến hôm sau tiếp tục ăn, uống, ngủ. Thỉnh thoảng đến chỗ cây Mẹ chích máu, sau khi trở về Leo càng thêm cẩn thận tỉ mỉ che chở hắn. Kỳ thực lượng máu không nhiều lắm, nhưng cứ nửa tháng lại tạo một vết thương, nhức nhối, sinh con quả nhiên rất khổ cực, sinh ra rồi vẫn còn rất khổ cực.
Nằm nằm, Lục Sướng phát hiện mình càng ngày càng hủ bại.
Thắt lưng lớn, mặt tròn, dây giày rơm mới làm đã siết chân, y phục mặc vào rất trắc trở. Quan trọng nhất là, ngày hôm qua hắn nhân lúc Leo không ở lén đi ra ngoài dạo một vòng, còn chưa đi được vài bước, đã mệt mỏi thở hồng hộc, đây là niên thiếu dương quang nhiệt tình thích vận động trước đây sao? Hắn không chỉ hủ bại, hắn sắp mục nát luôn rồi!
Hai tháng này Leo bị cảnh hắn chảy máu hoa cúc dọa sợ, ngay cả chạm cũng không chạm vào hắn một chút, hiện tại nói như thế nào cũng đã đến hè, hừ, tên kia nghẹn quá khổ cực rồi phải không?
Ờ… Kỳ thực hắn cũng nghẹn thật cực khổ. Bình thường nam tính cũng cần sinh hoạt có quy luật.
Thế nhưng gần đây Leo đổi làm hòa thượng, còn là cao tăng luôn ấy, định lực thật tốt, bất luận mê hoặc như thế nào đều không chút sứt mẻ, luôn luôn vuốt đầu hắn nói: “Ta rất muốn, thế nhưng thân thể ngươi còn chưa khỏe, qua một đoạn thời gian nữa đi.”
Nói xong lao ra khỏi nhà cây, tắm cỡ một giờ mới ướt đẫm trở về. Ừm… Cứ tắm nước lạnh cũng không tốt cho thân thể.
Lục Sướng kinh ngạc, sợ hãi, không thể tin nổi, đây là Leo sao? Đây là sắc sư tử vừa thấy mặt hắn đã nhào tới sao? Nói chung, Leo hiện tại hoặc là một thánh nhân, hoặc là một thái giám, hoặc là ngoại tình rồi.
Thế nhưng cũng phải phủ định ba cái trên, bởi vì y một điểm dấu hiệu cũng không có. Lục Sướng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận sự thật y chịu kích thích quá lớn nên xuất hiện trở ngại về chuyện đó.
Vì vậy, để rèn luyện thân thể, để giúp Leo chữa bệnh, hắn một thân một mình đi tới sơn động nhỏ của Mộ Liên. Hiện đã không còn nguy hiểm, bởi vì chỗ các giống đực “quá thời hạn” này xuất hiện một nữ vương như Liệt Phong, mỗi ngày bọn họ vây quanh phỏng bái nàng còn không đủ, đâu có thời gian đi bắt nạt tiểu giống cái, cánh lớn của Liệt Phong đánh một cái là bay mất nửa cái mạng rồi!
Thế nhưng ở đây vẫn là cấm địa với giống cái, nguyên nhân vẫn là Liệt Phong. Người nàng xem trọng, có thể để cho ai tiếp cận sao? Một đám giống đực cũng bị đánh cho dễ bảo, huống gì là giống cái? Lần trước Beatrix lén tới đây nhìn Mộ Liên, bị Liệt Phong tẩn cho biến về lốt thanh xà chạy về, chật vật muốn chết.
Nói chung, Liệt Phong gần đây càng ngày càng uy vũ, lông chim cũng sáng lên, y như cương đao được mài sắc, ai cũng không dám chọc.
Về phần đám chim trĩ, chúng nó đã sớm trưởng thành, được Liệt Phong thả ra khỏi bộ lạc. Đây là thiên tính động vật, trên cơ bản đứa nhỏ thành niên rồi sẽ không xía vào nữa, nên đám chim trĩ ra khỏi bộ lạc sẽ có số phận gì, không ai biết. Tuy rằng có hơi tàn khốc, nhưng dù sao cũng là quy tắc của rừng rậm, không ai có thể nghi vấn.
Hiện tại Liệt Phong toàn tâm toàn ý theo đuổi Mộ Liên, liều mạng truy cầu hắn, trên cơ bản chỗ này vốn chỉ khiến giống đực chán ghét, các giống cái rất thích. Thế nhưng hiện tại, đã sắp bị toàn bộ phỉ nhổ rồi.
Cũng may Lục Sướng và Liệt Phong có chút giao tình, mới dám đến tìm Mộ Liên, chứ hắn có thể không chịu nổi cánh Liệt Phong.
Bất quá ——
“… Phù phù… Cái kia… Mộ Liên… Phù phù… Ta tìm ngươi có chút việc.”
Lục Sướng mệt thở không được, ở trước mặt Mộ Liên suyễn thiếu chút nữa nằm xuống, hệt như mới chạy maraton xong, hắn rốt cuộc có suy yếu cỡ nào a!
“Đi vào nằm.” Giọng Mộ Liên không lạnh như thường nữa, ngược lại có một tia thân thiết.
Lục Sướng ghé vào giường đá nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới có khí lực nói: “Ngươi xem ta thế này, tại sao vậy? Cho dù thân thể không tốt như trước đây, cũng không đến mức mệt thế chứ? Mới leo có một sườn núi nhỏ, ngay cả thở cũng không nổi là sao.”
Mộ Liên tiến lên sờ sờ mũi hắn, lại lật mí mắt, nghe tiếng tim đập, tiến hành một loạt kiểm tra xong, nắm cái mặt tròn của hắn nói: “Mập.”
Lục Sướng gần đây… ít nhất … mập thêm mười lăm cân, nói cách khác, hắn kéo mười lăm gần hai mươi cân mỡ leo núi, hơn nữa thân thể không khỏe mạnh bằng trước đây, tự nhiên sẽ mệt chết.
Giảm béo, phải giảm béo.
Mộ Liên cũng cau mày nói: “Mập hơi quá, trước đây trong bộ lạc chưa ai thoáng chốc đã mập thành như vậy cả?”
Nói nhảm không, toàn cả ngày đi ra ngoài săn thú, chừng mấy ngày mới ăn một bữa, ai mà mập được?
Nói cách khác, Lục Sướng có thể mập thành như vậy, công Leo không thể không tính.
Sau khi kết thúc chẩn bệnh, Lục Sướng do dự nửa ngày mới hỏi một câu: “Leo gần đây trạng thái thật sự không tốt, chuyện gì vậy?”
Hắn cho là mình hàm súc nói như thế Mộ Liên nghe không hiểu, ai ngờ người kia thoáng cái liền cười, nhưng cười rất lạnh, khiến khuôn mặt vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như treo lên một tầng sương lạnh: “Bởi vì ta nói cho y, trước khi đứa bé sinh ra không thể làm.”
Kháo! Hóa ra là có nguyên nhân!
Lục Sướng ngẩn ngơ hỏi: “Thật sao?”
Mộ Liên tiến lên nắm cằm hắn: “Ngươi nói xem? Ngươi cái gì cũng không hiểu sao?”
Hắn hiểu, mơ hồ cũng có chút hiểu. Nhưng hắn không tin, ra trong bộ lạc Viêm Hoàng này thế mà có nhiều BL như vậy. Hắn đã nói thú nhân sao lại khó sinh sôi nẩy nở mà, hóa ra vấn đề ra ở đây a!
Hiển nhiên Lục Sướng không suy nghĩ cẩn thận, ở trong mắt người khác, hắn là một giống cái. Tính như vậy, ở đây gay chân chính, cũng chỉ có Rick và Fitch.
Mộ Liên kể từ khi biết hắn mang thai, sắc mặt vẫn không tốt, khi hắn và Leo kết hợp, toàn bộ bộ lạc chỉ mình Mộ Liên không tới, điểm ấy Lục Sướng cũng biết. Thế nên, người kia muốn trêu cợt Leo, Lục Sướng có thể hiểu. Chỉ là, dáng dấp âm dương quái khí, thật là khiến người ta khó chịu a! Người kia sao lại thích hắn nhỉ? Chuyện từ khi nào? Không thể hiểu nổi.
Cuối cùng trước khi đi Lục Sướng hô to một câu: “Liệt Phong là một đứa bé tốt, ngươi thích thì quý trọng nàng, không thích thì một dao sắc chặt đay rối đi.”
Mộ Liên không nói, mắt nhìn bóng lưng hắn, không lên tiếng.
Đêm đó sau khi Leo gầm lên giận dữ, một hồi vận động kinh thiên địa khiếp quỷ thần xảy ra, toàn bộ quá trình có thể nói là phong vân biến sắc, ánh trăng cũng phải ẩn đi.
Lục Sướng ôm eo đấm đất, Leo ngươi đi chết đi!
Đương nhiên hắn có thể hiểu, nhịn hơn bốn tháng rồi, từ sau khi biết hắn mang thai thì mỗi ngày tắm nước lạnh, hiện tại phát tiết một chút, rất bình thường. Thế nhưng hiểu thì hiểu, không thể tha thứ.
Sau đó Leo bị Lục Sướng nhéo lỗ tai nguyên đêm, rốt cuộc đồng ý cho phép hắn đi ra ngoài rèn luyện giảm béo. Nguyên nhân chủ yếu nhất là, y cũng phát hiện Lục Sướng mập lên thì thể lực không bằng trước kia, làm cũng không hòa hợp, mặc dù mập mạp ôm thoải mái, y vẫn nhịn đau đi giúp Lục Sướng giảm béo.
Thế nhưng mùa hạ giảm béo là một việc rất cực khổ, vì mùa này thức ăn nhiều lắm! Tùy tiện chỗ nào cũng có thể nhìn thấy quả gạo chín và con mồi ngốc nghếch bị bắt, thành ra gần đây Lục Sướng bị nuôi cho sức ăn tăng nhiều, không ăn gì thực sự là khổ cực.
Cũng may hắn được thế giới này tôi luyện, ý chí rất kiên cường, kiên trì mỗi ngày chạy bộ, rèn luyện thân thể, cùng các giống cái tạo “thể lực sống”, cuối cùng cân đối ẩm thực, rốt cuộc mùa xuân năm thứ hai, đã giảm về thể trọng tiêu chuẩn. Hơn nữa thân thể cũng bền chắc hơn trước rất nhiều, thả về thời hiện đại, hắn đã có thể đi làm huấn luyện viên thể dục, nhưng ở thế giới này, hắn vẫn là giống cái yếu nhất, không còn cách nào, tố chất bẩm sinh kém nhiều lắm.
Một năm này Leo rất vui vẻ, bởi vì thân thể Lục Sướng bền chắc, thể lực tốt hơn, làm xong không xụi lơ giống như trước nữa, thậm chí còn có thể nhào tới trên người y đại chiến chiến ba trăm hiệp, tổng thể mà nói, rất hài lòng.
Lục Sướng bây giờ, thân thể vô cùng hòa hợp với y, hai người tựa như sinh ra thì đã kết nối cùng một chỗ ấy.
Leo kể lại ý nghĩ của mình với Lục Sướng, lập tức bị nghiêm trọng khinh bỉ, Lục Sướng nhìn y chằm chằm, mắt trợn trắng lên: “Đầu óc ngươi còn có thứ gì khác không? Không suy nghĩ xem hai ta liên kết với nhau ở chỗ nào? Chỗ nào có sinh đôi hợp thể kết hợp không.”
Sư tử gãi đầu phiền muộn, y dỗ ngon dỗ ngọt mà thôi, tại sao lại bị mắng?
Mặc kệ thế nào, một năm tường an vô sự trôi qua. Mùa xuân năm thứ ba Lục Sướng tới thế giới thú nhân, cây Mẹ hé mở một cái hốc, hắn và Leo từ bên trong lấy ra…
Hai tiểu sư tử lông nhung nhung!
Người mang thai sinh ra sư tử… Lục Sướng đau khổ nghĩ, hắn có nên thấy may mắn không sinh ra thú có thân sư tử mặt người hay không đây!