Khi Lục Sướng sắp xếp xong túi du lịch, chuẩn bị đi theo đội thăm dò ra ngoài. Nhưng hắn mới nói rõ ý đồ, đã bị một giống đực cao to như ngựa khiêng trở về nhà cây, kháng nghị không có hiệu quả.
Thú nhân kia đưa Lục Sướng quay về nhà, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng đi theo thì hơn, sẽ chậm trễ chúng ta.”
Người này nói trắng ra, ý là, Lục Sướng ngươi là gánh nặng không hơn không kém.
Đội thăm dò sau khi vứt bỏ gánh nặng thoải mái rời đi, để lại Lục Sướng ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi. Hắn vô dụng như vậy? Kháo! Các ngươi không mang ta theo, lão tử không lén đi theo được sao?
Đeo trên lưng túi du lịch lén đuổi kịp đội thăm dò mới lên đường, chưa đi ra khỏi bộ lạc được bao đâu, lại bị khiêng trở về. Phải biết rằng, khứu giác thú nhân đều tinh như nhau, sao không phát hiện được có người theo dõi chứ?
Lúc này thú nhân đã có kinh nghiệm, trói chặt hai tay Lục Sướng, cột ở một gốc cây đại thụ, nhìn hắn vẻ mặt phẫn nộ mà thở dài, rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng hô của Lục Sướng: “Jon phải không? Bản thể là bò tót phải không? Ngươi chờ đó! Lão tử quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Chỉ cần ngươi ở trong bộ lạc này, một ngày nào đó lão tử sẽ trở lại! Lão tử tìm thời gian sẽ làm thịt bò ăn!”
Jon bất giác sợ run cả người, ôm tai chạy vội, thoát khỏi tầm mắt Lục Sướng.
Lục Sướng tức giận không ngừng giãy dụa, nhưng tên khốn kiếp kia buộc dây thật chặt, da trên cổ tay bị ma sát đến rách rồi, nhưng không có chút hiệu quả.
Hay rồi, nếu không ai phát hiện ra tình cảnh của Lục Sướng, phỏng chừng hắn ngay cả ăn cơm cũng có cách nào.
Đang lúc hắn nghĩ biện pháp lấy ra con dao trong gói to đeo bên hông, một giọng nói ghé sát vào tai hắn vang lên: “Thân là giống cái, tự xưng ‘lão tử’, có điểm không thích hợp đó?”
“Lão tử thích đấy, cách xa ta một chút!”
“Cách xa ngươi một chút? Ta đây phải làm thế nào giúp ngươi cởi bỏ dây thừng đây?”
“Khụ khụ, cởi bỏ rồi cách xa ta một chút.”
Thật sự đủ vô tình. Rick trừng mắt nhìn Lục Sướng một cái, tùy tay cởi bỏ dây thừng, nhìn hắn nhanh chóng đeo lên một cái gì đó kỳ quái, chạy đuổi về hướng đội thăm dò đi.
“Với tốc độ của ngươi, đuổi không kịp đâu.” Hắn lắc đầu, đả kích sự tích cực của Lục Sướng.
“Ít nhất ta phải đi theo bọn họ đến nơi đổi muối.” Lục Sướng cắn răng, một đoàn thú nhân như vậy, đa số đều không am hiểu ngụy trang, trên đường bọn họ đi qua nhất định sẽ có dấu vết để lại, hắn đi theo từ xa, cho dù không biết đường cũng có thể đi đến đó.
“Hừ, lấy bản lĩnh của ngươi, đi được nửa đường đã bị dã thú tập kích. Biết đâu một con thỏ cũng có thể cắn cho ngươi bị thương.”
Lục Sướng trầm mặc, hắn nhớ ban đầu khi gặp Leo, hắn bị một con cá lớn quật ngã. Hiện tại dù thể lực hắn đã mạnh hơn rất nhiều, khá lắm cũng chỉ đạt tiêu chuẩn trung bình khá của nhân loại bình thường, hoàn toàn kém thú nhân sinh trưởng địa phương. Một con thỏ không thể làm gì hắn, nhưng hai con thì biết đâu…
Thấy vẻ mặt hắn uể oải, Rick cười, nói: “Ta có thể đưa ngươi đi.”
Lục Sướng trừng mắt nhìn người kia, ánh mắt như con dê nhỏ đang nhìn sói xám lớn.
“Ta biết ngươi nghĩ cái gì, ta thừa nhận, ý niệm trong đầu ta vẫn chưa từng từ bỏ. Nhưng ngươi không còn lựa chọn khác mà? Từ sau khi giống cái chạy mất, tộc trưởng đã nghiêm lệnh nhóm giống cái không được ra khỏi bộ lạc, ngươi vừa đi ra, sẽ bị người canh giữ ở bên ngoài bắt trở về, mấy lần kết quả cũng thế cả thôi.”
“Bất quá ta có thể mang ngươi ra ngoài. Biết không? Lúc ban đầu tộc trưởng chỉ phái ta đi tìm tòi tung tích các tộc nhân, bởi vì năng lực ngụy trang của ta cực mạnh. Người không quen thân với ta, cho dù dựa trên người ta, cũng sẽ chỉ cho rằng là một bụi cỏ, không phát hiện cái gì. Buổi tối ta có thể mượn danh nghĩa đi ra ngoài tìm kiếm đồng bạn, lén mang ngươi ra.”
“Ánh mắt của ngươi thật thú vị, sợ ta ăn ngươi? Cái này còn phải xem Leo. Nếu y còn sống, ta không chạm vào ngươi, nhưng lỡ xác định y thật sự đã mất, ta phải cam đoan lần này người đầu tiên ngươi chọn chính là ta.”
Lục Sướng không mấy giãy dụa liền đáp ứng, Rick cho một miếng mồi ngon, hắn là cá nhỏ, không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cắn câu, bởi vì hắn không có lựa chọn khác. Leo phải tìm, nhưng một mình hắn thật sự không nổi, đi cùng Rick rất nguy hiểm, nhưng cũng so với rừng rậm xa lạ tốt hơn rất nhiều.
Đi bước nào tính bước đó đi, hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Đêm khuya Rick biến thành bụi cỏ như lần đầu gặp mặt, cuồn cuộn phồng lên, giấu Lục Sướng vào trong thân thể của mình, mang hắn đi ra khỏi bộ lạc.
–
“Này! Ngươi sờ đủ chưa? Đủ rồi thì buông ta ra!” Lục Sướng ước định thời gian cùng tốc độ, phỏng chừng tên khốn kiếp kia đã ra khỏi bộ lạc rồi, rốt cuộc nhịn không được hô to lên.
Rick lưu luyến hóa thành hình người, tay trái vẫn như trước đặt trên lưng hắn, kéo thế nào cũng không buông tay.
Lục Sướng mặt đỏ bừng, dọc theo đường đi, hắn bị thảm cỏ khốn kiếp bắt nạt khóa lại bên trong hành động không tiện còn không dám lên tiếng, lợi dụng cành lá sờ soạng trên người hắn không biết bao nhiêu lần, còn toàn chọn vị trí mẫn cảm.
“Ngươi buông ra!”
“Không thì thế nào?”
“Cẩn thận ta phóng lửa đốt ngươi!”
Rick nhìn hắn chằm chằm một lát, chậm rãi buông ra tay nói: “Lại dùng chiêu này. Nhường ngươi thôi, nếu không ngay từ đầu trói chặt tứ chi của ngươi, xem ngươi lấy cái gì phóng lửa.”
Lục Sướng trầm mặc, đang nhờ người ta, không thể không cúi đầu. Hắn cũng không muốn nói gì chọc cho Rick kích động, làm hắn ngay tại chỗ. Tuy rằng chưa tới mức không khách khí với vợ của bạn bè, nhưng chỉ cần bị chọc giận, sẽ không quan tâm hắn có phải bạn lữ Leo lựa chọn hay không. Tình huống hiện tại, im lặng là vàng, không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần đừng lên tiếng.
Hai người cứ như vậy duy trì yên lặng quỷ dị, mãi cho đến hừng đông. Suốt một đêm không ngủ, chỉ lo chạy đi, Lục Sướng có chút mệt, vẫn cố sức đi. Trước kia leo núi còn mệt hơn, giờ có một chút thế này, tính cái gì!
Đang ở trong lòng tự cổ vũ, nghe thấy người đi phía trước hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó một cành cây bò lên trên lưng, kéo hắn đến trước một khuôn ngực cứng rắn.
Rick có chút không kiên nhẫn: “Ngươi đi quá chậm, còn đeo thứ nặng như vậy, ta bế ngươi đi.”
Còn muốn bế? Lục Sướng đang rất khó hiểu, lại phát hiện Rick biến thành thảm cỏ, còn hắn ngồi ở trên, nhanh chóng di động theo thảm cỏ về phía trước.
Nghĩ lại thì, lần đầu tiên gặp Rick cũng là thảm cỏ dưới chân tự mình cử động. Chủ ý này không tồi, còn hơn bị bế lên đến, như vậy lại an toàn lại thoải mái.
Đột nhiên, mặt Lục Sướng hơi xám ngắt, sắp cùng màu với thảm cỏ luôn. Bởi vì hắn nhớ ra, hồi trước khi Leo muốn dẫn hắn quay về bộ lạc, là bế với cõng, cuối cùng ôm hắn đi cả một đường, khiến hắn vạn phần xấu hổ. Bó tay a! Lúc ấy hắn rõ ràng có thể cưỡi trên người Leo biến thành sư tử mà, như vậy hoàn toàn không có vấn đề phiền não tư thế rồi. Nhất định là Leo cố ý muốn ăn đậu hủ, nên mới không chịu biến thân. Chờ hắn tìm tên khốn kiếp kia về, nhất định phải bắt y biến thành sư tử, mà hắn thì cưỡi trên người y chạy khắp bộ lạc. Cưỡi ngựa rồi, đi xe đạp rồi, lái xe máy rồi, chỉ còn chưa cưỡi sư tử thôi, ngồi trên người vua bách thú, nhất định rất thích.
Chờ tìm Leo về a…
Lục Sướng nặng nề nhắm mắt lại, ngã xuống. Từ sau khi Leo đi rồi, hắn chừng hơn nửa tháng không ngủ ngon. Hiện tại đột nhiên quá mệt mỏi, mắt nói kiểu gì cũng không mở ra được. Hắn ngủ trước một lát, miễn cho sư tử thấy hắn, lại nói hắn gầy, coi hắn thành heo mà cho ăn.
Hắn ngủ rồi, thảm cỏ nào đó lập tức biến thành người, ôm ngang hắn vào trong ngực, tiếp tục chạy đi.
“Hừ! Tính cảnh giác kém như vậy, một mình làm sao sống sót trong rừng đây, may mà có ta.” Đầu ngón tay chạm vào mái tóc ngắn của Lục Sướng, nhẹ nhàng xoa xoa, ôn nhu đến ngay cả chính Rick cũng không tin đây là động tác mình có thể làm.
–
Mở mắt ra, phát hiện mình tựa vào một thân cây đang ngủ say. Rick đứng gần đó, thấy hắn tỉnh lại, lộ ra nét cười giễu cợt.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Không nhìn nét tươi cười chói mắt kia, Lục Sướng bình tĩnh hỏi. Được rồi, trong cái thế giới cường đại nắm quyền này, hắn ít nhất có thể bày tư thế lâm nguy không sợ hãi thôi.
“Mới nửa giờ, ta còn nghĩ ngươi có thể ngủ trên một ngày một đêm nữa.”
Ở đây một giờ tương đương với một canh giờ của thời cổ đại, đều là dùng bóng vật mà định, có lẽ là vị nữ nhân đã xuyên trước kia định ra cho bọn họ. Nửa giờ ý chỉ một giờ, tính lại cũng không ngủ bao lâu, vì sao Rick không đi tiếp.
Như đọc ra suy nghĩ của hắn, Rick mang theo một tia trào phúng nói: “Ta không phải muốn để người nào đó có thể an tâm ngủ đâu. Ta vất vả chạy đi, sẽ đói.”
Không vất vả chạy thì đến lúc cũng sẽ đói. Lục Sướng ở trong lòng phán một câu, mặt ngoài lại dịu ngoan từ trong ba lô lấy ra thịt đã chuẩn bị cùng quả gạo, đưa cho người kia một phần.
“Ngươi không phải chỉ cần phơi nắng là được?” Thấy Rick nhận thức ăn, hắn còn nhịn không được phun ra một câu.
“Ngươi nghe nói rồi?” Rick cười hơi lạnh lùng, “Sau khi trưởng thành sẽ không thể giống như trước. Nếu không mẹ ta sẽ không đến mức chẳng biết gì, để rồi gánh tội danh không chăm sóc tốt cho con.”
“Ta không nghe có ai trách cứ nàng.” Hồi tưởng lại ngữ khí đại thẩm lúc ấy tràn ngập thông cảm, không hề có ý gây khó dễ.
“Chính bà tự trách mình thôi.” Rick tùy tay nhét một quả gạo vào miệng Lục Sướng, “Ăn của ngươi đi, im miệng.”
Mỗi người đều có một điều cấm kỵ, không cho bất luận ai vào. Hắn không trách thái độ Rick, chỉ bị nhét cho đầy mặt đều là gạo, có điểm chật vật.
Kỳ thật Rick hoàn toàn có thể dùng lời nói bắt người kia im miệng, lại không muốn làm như vậy, bởi vì nhìn bộ dáng Lục Sướng xấu hổ, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều. Hắn quả nhiên không phải giống đực tốt, không có giống đực nào sẽ đối đãi với giống cái ác ý như vậy. Trong bộ lạc giống cái độc thân không chọn hắn, cũng có lý cả thôi. Hắn không biết vì sao, vừa nhìn thấy giống cái trong đầu sẽ nhớ tới bộ dáng mẹ mình khóc sướt mướt, liền phiền lòng, quả thật muốn dùng cành gắt gao siết các nàng, hung hăng trừng các nàng, đuổi người đi càng xa càng tốt. Trên thực tế hắn cũng làm như vậy, khiến cho các giống cái không kỳ thị hắn cũng cách hắn thật xa.
Hắn tốt như vậy sao? Bởi vì sợ giống cái sẽ thương tâm giống mẹ mình liền cố ý làm ra bộ dáng không biết nặng nhẹ, đuổi các nàng đi thật xa? Ra hắn vẫn luôn là giống đực thiện lương và ôn nhu a! Nghĩ nghĩ, tự mình cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Rick nhíu mày, trước kia chưa bao giờ nghĩ những chuyện loạn thất bát tao đó, cũng sẽ không miệt mài theo đuổi nguyên nhân cho hành vi của mình. Mặc kệ thú nhân khác đánh hắn mắng hắn thế nào, vẫn làm theo ý mình như trước, nhưng hôm nay lại vì câu hỏi của Lục Sướng, tự dung suy nghĩ một ít sự tình không hiểu rõ.
Hắn hé mắt, thấy Lục Sướng đã lau mặt sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú càng xem càng cảm thấy xinh đẹp.
Kỳ quái, nếu thái độ hắn đối với giống cái luôn kém như vậy, vì sao ngay từ đầu gặp Lục Sướng, lại không muốn đuổi “nàng” đi, thầm nghĩ dùng cành gắt gao trói chặt “nàng”, trói người kia bên cạnh không rời.