Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 30




Giọng nói này làm cho thần trí Lục Sướng có chút mơ hồ vì tác dụng của dược vật hơi hơi thanh tỉnh, hắn giương mắt thấy một bóng dáng mơ hồ, ánh hoàng hôn chiếu trên người kia, xán xán lóa mắt.

Người nọ không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn dây leo một chút, dây leo tựa như sợ hãi cuộn lại xúc tua, ngoan ngoãn theo sát ở phía sau.

Người kia nhìn nhìn Lục Sướng, giơ tay vuốt ve trán hắn, bất chợt thu hồi.

Ngón tay lạnh lẽo làm cho thân thể nóng lên của Lục Sướng thoáng giảm bớt, nhưng theo bàn tay rời đi, sóng nhiệt càng thêm thống khổ đánh úp lại, thần trí hắn đã bị cắn nuốt, chỉ có thể khát cầu bắt lấy bàn tay kia, trong miệng không ngừng rên rỉ: “… Nóng quá… Thật là khó chịu…”

Hắn muốn bàn tay đặt ở ngực, làm lạnh lửa nóng trong ngực, nhưng bàn tay lại không lưu tình rút về, để mặc Lục Sướng một mình giãy dụa.

“Ngươi đút bao nhiêu trọng dược, mà hắn biến thành như vậy? Đi! Đi… Lấy nó đến!” Lục Sướng nghe thấy người kia chỉ huy dây leo, không biết muốn đi lấy cái gì, nhưng thật sự nghe không rõ, cũng không có cách nào tự hỏi. Hắn thầm muốn bàn tay kia trở về vuốt ve thân thể của mình, nhưng tâm trí còn sót lại nói không được, hắn chỉ có thể nức nở nắm chặt nắm tay, móng tay thật dài đâm vào da thịt, cảm nhận sâu sắc rất nhỏ làm cho hắn thoáng thanh tỉnh.

“Còn chưa đến?” Người kia có chút không kiên nhẫn, chậm rãi đi về hướng Lục Sướng.

Giây tiếp theo, Lục Sướng cảm thấy sau gáy đau nhức một trận, mình mẩy giống như bị bế lên. Chỉ chốc lát sau, có người tóm gáy hắn, ấn vào nước.

Nước sông lạnh như băng vào miệng làm sặc, hắn muốn giãy dụa, nhưng khí lực căn bản không so được với người phía sau. Người này… Không phải ma nữ làm không được nên muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Lục Sướng mơ mơ màng màng nghĩ.

Ngay khi hắn cảm thấy mình hít thở không thông, đầu bị kéo nổi trên mặt nước, hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp, nhưng mới thở hổn hển được mấy hơi, lại bị nhúng vào trong nước.

Như thế sau vài lần, máu nóng hơi hơi tán đi, cảm giác không biết là thống khổ hay khoái hoạt cũng bớt đi không ít, hắn đang muốn quay đầu lại nhìn xem người giúp hắn giải trừ thống khổ đến tột cùng là ai, lại bị ném vào trong sông.

Toàn thân ngâm trong nước, tạm thời ngăn chặn tình dục do mị dược mang đến, Lục Sướng chậm rãi bơi tới bờ, đang muốn lấy lại hơi, lại bị xách lên ném vào nước, vị trí còn là sau gáy.

Hắn tức giận đến muốn mắng người, thằng nào vậy! Cứu người không thể cứu cho đàng hoàng được sao? Hắn hoài nghi cổ mình sắp bị đứt tới nơi rồi. Đang muốn ngẩng đầu nói người kia, sóng nhiệt thống khổ lần thứ hai quét đến, nước sông chỉ có tác dụng làm lạnh tạm thời, nhưng không trừ tận gốc hiệu quả mị dược kia.

Sau đó Lục Sướng liên tục bị ném vào nước, được vớt ra, lại bị ném vào, lại được vớt ra, cuối cùng hắn hữu khí vô lực ghé vào bờ, mơ mơ màng màng nói: “Không thể trực tiếp bỏ ngâm luôn trong nước sao? Chơi lầy quá vậy.”

“Không thể, nhiệt sẽ không phát ra được.” Trong giọng nói lạnh như băng mơ hồ lộ ra sự vô tình, Lục Sướng muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, nhưng trước mắt hắn trắng xoá một mảnh, chỉ thấy màu bạc nhàn nhạt.

Cái dây leo chết tiệt lúc mặt trăng lên tới ngọn cây rốt cuộc mới chạy đến, mà lúc này Lục Sướng đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, người kia bóp cằm hắn, mạnh mẽ đổ một ít nước đắng chát vào trong miệng hắn, sau đó lại ném hắn vào nước.

Sau đó Lục Sướng không còn có cảm giác gì, hôn mê luôn.

Khi Leo tìm được Lục Sướng, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Khi đó hắn nằm trên tảng đá ở cạnh bờ, áo sơ mi đắp ở trên lưng, vũ khí chẳng có chút tác dụng nào rơi vãi bốn phía. Leo gọi hắn hai tiếng, phát hiện hắn không có phản ứng, đi lên ôm lấy hắn, mới nhận thấy toàn thân Lục Sướng nóng lên, nhiệt độ như thiêu cháy da y.

Đổi thành ai đó bị chơi lầy như vậy, cũng sẽ phát sốt. Hơn nữa hắn tối hôm qua ướt đẫm bị bỏ lại bờ cho gió thổi một đêm, không cảm mạo mới là lạ.

Mơ hồ cảm thấy có người gọi tên mình, hắn muốn trả lời, lại phát không ra tiếng. Cuối cùng bị ôm ngang lấy chạy đi, lắc lắc lư lư, choáng đến mức hắn muốn nôn.

Hắn cũng thật sự nôn ra, một ngụm nước chua phun trên người đang ôm hắn, nhưng người kia không hề chê hôi, hoàn toàn không buông tay để hắn nôn cho hết, tùy ý hắn phun hết dịch vừa chua vừa chát, mật cùng dịch dạ dày ở trên người mình.

Xóc nảy rốt cuộc cũng chấm dứt, hắn được nhẹ nhàng đặt ở trên một cái gì đó mềm mại, có người cầm một thứ vừa lạnh lại ẩm không ngừng chà lau thân thể hắn, khiến cho nhiệt độ thoáng hạ xuống.

Người kia định đổ một loại nước hôi vào dạ dày hắn, nhưng mới vừa nuốt một ngụm, hắn liền cảm thấy yết hầu thật khó chịu, đã nôn hết ra ngoài. Mơ hồ muốn đẩy cái bát đá lắc lư trước mắt ra, người kia không thuận theo, còn mạnh mẽ đổ thứ nước hôi đó vào.

Cứ như vậy nôn ra vài lần, khó khăn nuốt xuống, dạ dày hắn lại bắt đầu đau. Tựa như có cái máy trộn bê-tông thật lớn không ngừng chuyển động ở trong đó, đảo loạn tất cả khí quan trong cơ thể, dùng lực chà đạp. Toàn thân hắn đổ mồ hôi, ngay cả rên rỉ cũng rất khó, không còn phân rõ là nước mắt hay mồ hôi, tất cả đều vương trên thân người vẫn luôn chăm sóc hắn. Người kia gắt gao ôm hắn, cuối cùng rốt cuộc buông tay.

Người làm cho hắn an tâm rời đi, Lục Sướng vươn tay định giữ lại, nhưng với phải khoảng không. Hắn chỉ còn biết dùng hai tay che bụng, thống khổ lui vào trong lớp da thú trên người, thân mình lúc lạnh lúc nóng, toàn thân giống như ở trong địa ngục.

Không biết qua bao lâu, người kia đã trở lại, hắn ôm Lục Sướng vào trong ngực, nhẹ nhàng không biết nói gì đó, nhưng Lục Sướng nghe không được.

Ở trong lòng người kia ngây ra một lát, hắn liền cảm thấy có chút không thở nổi, kịch liệt ho khan, như là muốn ho hết nội tạng ra ngoài.

Người kia chậm rãi vuốt ve lưng hắn, cuối cùng hạ quyết tâm ôm lấy hắn, lại bắt đầu xóc nảy.

Lần này Lục Sướng ngay cả nôn cũng không được, hắn một đường đều ho khan, phổi đau giống như muốn nổ tung vậy.

Lớn như vậy chưa từng bị bệnh quá nặng như thế, trận này làm cho Lục Sướng không biết nằm bao lâu. Vẫn mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm thấy có người toàn thân phát lạnh rót thuốc cho hắn, động tác rất quen thuộc.

Sốt cao đã hết, Lục Sướng rốt cuộc khôi phục thần trí, hắn mở hai mắt, phát hiện mình nằm trong một cái hang đá, dưới thân là giường đá lạnh như băng, không có da thú mềm mại.

Đây là đâu? Đánh giá khắp nơi, chỗ này hắn chưa từng thấy, không phải bệnh nặng một trận rồi xuyên trở về rồi đấy chứ?

Nhức đầu, mơ hồ nhớ rõ trước khi phát sốt hình như là Leo cõng hắn đi tắm rửa, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ. Chẳng lẽ là đang tắm thì ngủ mất, kết quả bị cảm lạnh?

Hắn chậm rãi đi xuống giường đá, muốn nhìn xem nơi này đến tột cùng là chỗ nào, lại nghe thấy một giọng nói:

“Tỉnh chưa?”

“Ờ… Tỉnh rồi. Ngươi là ai? Đây là đâu?”

“Tỉnh rồi thì cút đi, Leo ở bờ sông chờ ngươi.” Giọng nói không chút khách khí.

“Hả?” Từ khi đến thế giới này đây là lần đầu tiên bị đối đãi thô lỗ như vậy, cho dù là giống cái cộc cằn, cũng không có mắng mỏ hắn a…

Hí mắt liếc về chỗ phát ra tiếng, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn, tóc dài màu bạc rối tung, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.