Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 16




“Chúng ta trở về đi.” Lục Sướng từ từ đi đến trước mặt Leo, thản nhiên nói.

“Các nàng…” Sư tử có chút do dự.

“Ngươi có biện pháp ngăn lại sao?” Lục Sướng liếc mắt nhìn y, “Hay là ngươi muốn trói hết mười mấy giống cái ‘mảnh mai’ trước mặt này lại, để giải cứu tiểu thanh xà kia?”

Leo lập tức đổ mồ hôi, vội vàng nói: “Nhanh đi thôi, giống cái tranh cãi, nếu tình huống không nguy hại cho bạn lữ của mình, giống đực ít quản thì hơn.”

Lục Sướng vừa lòng gật gật đầu, theo Leo về tới cái nhà cây vừa mới làm xong cho hắn.

Hoàn cảnh không tệ, Lục Sướng cảm thấy tạm thời ở nơi này cũng tốt, vì thế quay đầu nói với sư tử: “Được rồi, cám ơn ngươi. Đúng rồi, quả gạo buổi sáng còn lại của ta đâu? Có chút đói bụng, ta đã một ngày không ăn rồi.”

“Các nàng không cho ngươi đồ ăn?” Leo đáy mắt có chút tức giận.

“Nào có, các nàng tự mình cũng chưa ăn cái gì, sao còn quản đến ta. Hơn nữa ta cũng vì làm việc quá chuyên tâm, mới quên ăn cơm.” Lục Sướng vội vàng vuốt lông cho sư tử.

“Nhưng ăn quả gạo sẽ không đủ no, ta giữa trưa có bắt mấy con chim trĩ, bây giờ còn chưa ăn, lát nữa ngươi nướng ăn đi.”

Kỳ thật chỉ quả gạo là Lục Sướng có thể no rồi, sức ăn của hắn cũng chỉ là của người bình thường thôi, không giống thú nhân, một lần có thể ăn trên mấy chục cân thịt, nhưng so sánh với bọn họ vài ngày có thể không ăn, mà Lục Sướng lại làm không được, hắn cần một ngày ba bữa cơm, ăn uống quá độ đối với thân thể không tốt. Nhưng thế giới này không có điều kiện như vậy, phong cách rừng rú từ trước đến nay đều là như thế.

“Ngươi ăn chưa?” Lục Sướng nho nhỏ quan tâm.

“Hắc hắc…” Sư tử có vẻ thật vui mừng, “Ta muốn cùng ngươi ăn chiều.”

“Vậy đi thôi, ta làm gà ăn mày cho ngươi, ăn ngon vô cùng.”

“Được!” Thấy Lục Sướng muốn nấu cho y, ánh mắt Leo sáng rỡ, dưới kích động, khiêng Lục Sướng lên chạy về hướng nhà cây mình để chim trĩ.

Lục Sướng thở dài, sư tử này, sẽ không thể thành thật chút được sao? Có cơ hội liền ăn vụng! Hiện tại Leo ăn đậu hủ nho nhỏ, Lục Sướng không để ý. Nhưng cứ tiếp tục thế này, hắn sợ một ngày nào đó cho dù sư tử chậm rãi vô thức ăn luôn hắn, hắn cũng không quá để ý.

Kỳ thật Leo cũng định như vậy, về lâu về dài, còn không phải là hắn sao?

Rửa sạch con chim to cỡ con dê, Leo thấy Lục Sướng không làm lông đã dùng bùn trét lên chim trĩ, mặc dù cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng một câu cũng không nói. Gì chứ, chỉ cần là Lục Sướng làm, cho dù là trực tiếp muốn y ăn bùn, Leo cũng không để ý.

Dùng lá cây lớn gói chim trĩ xong, Lục Sướng đang muốn bỏ vào lửa nướng, Leo rốt cục nhịn không được nói một câu: “Kỳ thật ngươi không cần tiếc muối, bộ lạc chúng ta có thể làm muối, hơn những bộ lạc khác, căn bản là không thiếu muối.”

“Cái gì!” Lục Sướng mất bình tĩnh, hắn còn tưởng rằng thế giới này căn bản là không có muối! Hắn còn nghĩ về sau làm sao giữ lại máu động vật để bổ sung muối! Hắn còn sợ trực tiếp dùng máu nấu canh thì tanh quá, có nên làm dồi trường ăn hay không nữa! Kết quả Leo nói với hắn, bộ lạc bọn họ làm được muối! Lại còn phong phú nữa. Há mỏ a! Thế này làm cho công tác chuẩn bị tâm lý hắn làm trước kia đều thành phí công! Đây mới gọi là lãng phí cảm tình đó!

Thấy Lục Sướng “căm tức” mình, Leo có chút không biết làm sao, ấp a ấp úng nói: “Ta biết bộ lạc ngươi trước kia có thể sẽ rất ít muối, bởi vì cây muối không dễ tìm trong rừng. Nhưng mà trong bộ lạc chúng ta có cây muối a! Cây sinh trưởng ở bên cạnh hồ nước muối, hấp thu dư thừa muối, cho nên mặt ngoài vỏ cây sẽ có rất nhiều muối, chúng ta chỉ cần chờ giữa trưa mỗi ngày lớp muối đó bốc hết hơi nước thành khô, trực tiếp thu hồi là được. Không giống bộ lạc khác, cách một đoạn thời gian sẽ dùng con mồi đến bộ lạc chúng ta đổi, lúc thiếu muối còn phải uống tạm canh máu tươi.”

Lục Sướng hít sâu hít sâu lại hít sâu, cuối cùng không nhịn được, lớn tiếng nói với Leo: “Nói cách khác, ta mấy ngày nay rõ ràng có thể ăn thịt nướng có vị, lại bởi vì sợ nơi này không có muối, nửa chút cũng không dám dùng đồ gia vị mang theo trên người, cuối cùng biến thành mấy ngày nay ta ăn không có vị gì —— Tất cả, tất cả đều là ta tự làm tự chịu?”

“Ngươi nghĩ nhiều…” Thấy Lục Sướng giận dữ, Leo không có cốt khí tự động biến câm. Ở trước mặt Lục Sướng, y càng ngày càng không có phong phạm giống đực. Y cũng muốn cho Lục Sướng thấy một mặt uy phong của mình, nhưng không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt Lục Sướng, y liền trở nên đầu óc trống rỗng, chỉ có thể Lục Sướng nói cái gì, y nghe cái đó.

Bình tĩnh một lát, Lục Sướng vẫn bỏ con chim trĩ vào lửa, đã bọc xong, có muốn thêm muối cũng đã chậm. Cũng may trên người hắn còn mang theo một ít nước sốt, vốn định leo lên đỉnh núi rồi vừa thưởng thức cảnh sắc vừa dùng khi ăn dã ngoại, hiện tại tiện nghi cho Leo rồi.

Chim trĩ nướng chín, Lục Sướng ăn một cái đùi liền no căng, nhưng thật ra Leo, ngốn gọn hai con chim trĩ, vừa ăn vừa than thở: “Lục Sướng cái nước dính dính đặc đặc của ngươi làm sao để tạo? Cho thêm vào hương vị liền hoàn toàn khác hẳn!”

(ờm thì ta cũng không biết sao mà đọc câu này ta không suy nghĩ trong sáng được:v:v:v)

Lục Sướng không nói, thứ này, một khi ăn hết sẽ không còn gặp nữa. Hắn tuy rằng đau lòng, nhưng vẫn biết trong khí hậu nóng bức như vậy, mấy thứ này đều không bảo quản được lâu, thay vì trơ mắt nhìn chúng nó quá hạn, không bằng tiện nghi cho tên sư tử đầu óc đen tối nhưng đối xử với hắn rất tốt trước mặt đây.

Ăn xong, Leo đưa Lục Sướng về nhà cây mới làm, sau đó đưa cho hắn một cái chén đá đựng đầy nước, cùng một thứ bằng cỏ mà sáng nay Lục Sướng thấy có thể thay thế bàn chải đánh răng, nói: “Trước khi đi ngủ phải đánh răng, như vậykhi về già răng mới không rụng mất. Mấy ngày hôm trước tình cảnh không tốt ta không chuẩn bị, cái chén này là hôm nay ta mới làm, nước này là nước muối, ngươi có thể yên tâm dùng.”

Lục Sướng thiếu chút nữa té ngã, gì cơ, rốt cuộc hắn là người hiện đại hay là Leo vậy?

Bất thường bất thường, rất bất thường. Lục Sướng vừa đánh răng vừa suy nghĩ, ở đây vốn hẳn là nơi hoang dã, nhưng vẫn có một vài nơi có văn minh cùng khoa học thần kỳ. Ví dụ như bộ lạc này phân phối chỗ ở, cùng với chấp nhận quy củ một chồng một vợ, đều giống như là…

Không để ý trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, Lục Sướng đột nhiên hỏi: “Leo, bộ lạc các ngươi có tên gọi không? Là gì?”

“Ngươi không biết sao!” Leo có chút giật mình, “Ta nghĩ ngươi biết chứ, bộ lạc Viêm Hoàng là bộ lạc nổi danh nhất vùng rừng núi này, gần như không ai không biết…”

Phụt ——

Một ngụm nước đánh răng phun ra, tỏ rõ khiếp sợ mà Lục Sướng khó che dấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.