Thù Ngọc - Ôn Thời

Chương 11: Hết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy nói là thiếp, nhưng hôn lễ lại được tổ chức theo nghi thức dành cho chính thất.

Ngày đại hôn, Lý Cẩn Thần nắm tay ta, từng bước tiến vào chính điện mà hắn đã dày công chuẩn bị.

Không có trưởng bối, không có bạn bè, chỉ có đồ vật lạnh lẽo, gia nhân bận rộn, và những người Tây Man đến từ nơi xa, thậm chí còn không hiểu tiếng Trung Nguyên.

"Nhất bái thiên địa…"

Lý Cẩn Thần khom người, trịnh trọng làm lễ cùng ta.

Đến nỗi khi mũi tên xé gió lao đến, hắn còn chưa kịp phản ứng.

Hắn ngơ ngác nhìn mũi tên găm trên ngực, thậm chí còn theo bản năng muốn kéo ta ra sau lưng che chở.

Mãi đến khi An Vương xông vào, lo lắng nhìn ta từ đầu đến chân, hắn mới không thể tin nổi mà nhìn ta, ánh mắt chất chứa nỗi đau thấu xương.

Giọng hắn run rẩy: "Thẩm Ngọc Thư, nàng lại lừa ta."

Ta bước đến bên cạnh hắn, tháo khăn voan đỏ trên đầu xuống, trả lại cho hắn.

"Điện hạ, có những chuyện không thể nói một câu "bồi thường" là có thể giải quyết được. Nhưng điện hạ, kiếp này, ta tha thứ cho ngươi."

Vừa định đứng dậy, ta đã bị hắn nắm lấy tay, m.á.u của hắn dính đỏ cả cổ tay ta.

Hắn nhìn ta tha thiết, giọng nói run rẩy: "Ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, kiếp trước nàng gả cho ta, làm hoàng hậu, rồi làm thái hậu, vì sao kiếp này nàng lại không cần ta nữa? Chẳng lẽ chỉ vì..."

Hắn nghẹn lời, không nói nên câu.

Chắc hẳn Thẩm Ngọc Khanh đã kể cho hắn nghe mọi chuyện rồi, kể cả những ân oán tình thù, những lúc ta và hắn giả vờ ân ái.

Ta ngẩn người, đúng vậy, là vì sao chứ?

Có lẽ vì hắn không hề yêu ta, trong lòng hắn chỉ có oán hận và nghi kỵ.

Có lẽ vì trái tim hắn đã dành trọn cho Thẩm Ngọc Khanh, cả hậu cung đều là thế thân của nàng, kể cả ta.

Có lẽ vì hắn đã lén cho ta uống thuốc tuyệt tử, khiến ta không thể không nuôi con người khác.

Có lẽ vì sau khi Ngọc Khanh qua đời, hắn đau buồn sinh bệnh mà chết, để mặc ta góa bụa, nuôi con nhỏ, chật vật vượt qua thời loạn lạc.

Nhưng giờ phút này, nói những điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tình cảm sâu đậm của hắn, ở kiếp này dường như đã trở thành trò cười.

Có lẽ hắn vốn chẳng yêu ai, cái gọi là tình cảm kia, chẳng qua chỉ là sự không cam lòng và chấp niệm của hắn mà thôi.

Cuối cùng hắn cũng buông tay.

Cho đến c.h.ế.t cũng không đợi được câu trả lời từ ta.

Ta đứng dậy, lặng lẽ nhìn hắn lần cuối.

Vĩnh biệt, Thái tử ca ca.

Lúc rời đi, ta gặp Thẩm Ngọc Khanh đang bị trói.

Nàng ta nhìn An Vương, hai mắt sáng lên như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

"Cứu thiếp với điện hạ! Thiếp là vương phi của người mà, người quên rồi sao? Kiếp trước chính là nàng ta hại c.h.ế.t người, rõ ràng chúng ta mới là... Hu hu..."

Nàng ta bị người ta bịt miệng.

An Vương ở bên cạnh, mặt không cảm xúc thu tay về.

"Ồn ào c.h.ế.t đi được."

Chúng ta sóng vai ngồi lên xe ngựa quay về.

Chưa đầy một ngày sau, thị vệ truyền đến tin tức, Thẩm Ngọc Khanh đã nhảy sông tự vẫn.

Ta nhìn An Vương.

Ta biết chuyện này chắc chắn là do hắn làm.

Cũng biết hắn chắc chắn đã nghe được câu chuyện về kiếp trước.

Nhưng hắn vẫn không hỏi ta điều gì.

Im lặng một lát, ta thở dài: "Điện hạ không có gì muốn hỏi ta sao?"

Hắn gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: "Những gì bọn họ nói, ta không tin."

Ta yên lặng nhìn hắn: "Những gì bọn họ nói đều là sự thật."

Hắn cụp mắt xuống, hai môi mím chặt thành một đường thẳng.

Một lúc lâu sau mới buồn bã lên tiếng: "Nói là không để tâm là không thể nào. Nhưng kiếp này nàng đã chọn ta. Nghĩ đến điều này, những chuyện hỗn loạn kia cũng không còn quan trọng nữa."

Ta cười khổ một tiếng: "Cho dù kiếp trước ta không gả cho điện hạ, thậm chí còn hại c.h.ế.t người?"

Hắn cuối cùng cũng nhìn về phía ta, nhìn thẳng vào mắt ta, dõng dạc nói: "Thẩm Ngọc Thư, kiếp trước rốt cuộc như thế nào không quan trọng, quan trọng là kiếp này nàng đã chọn ta, ta rất vui và rất trân trọng điều đó. Ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng, cùng nàng sống tốt kiếp này, không để nàng gửi gắm nhầm người, không để nàng cô độc thêm nữa. Chuyện quá khứ, chúng ta cùng nhau quên đi, được không?"

Mặt ta nóng bừng, khẽ cắn môi, một lúc lâu sau mới gật đầu.

"Được."

Khi trở về kinh thành, đã hai ngày trôi qua.

"Thôi vậy, ngày mai vào cung ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng, ban hôn cho nàng.”

Nhìn thấy chúng ta, hoàng thượng khẽ gật đầu: "Các ngươi làm rất tốt."

Vụ án của Thái tử liên lụy rất rộng, không biết bao nhiêu người bị vạch tội.

Mãi hai tháng sau, mọi chuyện mới được giải quyết ổn thỏa.

Tây Man cũng bị An Vương dẹp yên, nhất thời không dám bén mảng đến xâm phạm.

Mọi thứ dường như đã trở lại yên bình như trước.

Tháng ba năm đó, An Vương được lập làm Thái tử.

Tháng sáu năm đó, Thái tử và đích nữ phủ Quốc công Thẩm Ngọc Thư thành hôn.

Trăm hoa đua nở, lễ nhạc tưng bừng.

Cẩm y hoa phục, tân nương trang điểm lộng lẫy, đầu đội phượng quan.

Hắn nắm tay ta, từng bước từng bước đi lên bậc thang dài.

Đây chính là người sẽ cùng ta nắm tay đi hết cuộc đời, Thái tử Lý Thừa Cảnh.

Nguyện kiếp này, không còn gì phải tiếc nuối.

(Hết)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.