” Tử Miêu! Ngươi không có y phục của chính mình để mặc hay sao?!!!! Lấy y phục của người khác làm cái gì?!!!” Bạch Ngũ Gia cuối cùng cũng hiểu được cảm giác vô cùng nhục nhã khi thiên tài hoàn toàn bị một tên ngu ngốc đánh bại là như thế nào, lại một lần nữa nắm lấy cổ áo Triển Chiêu bạo rống!
“Cái kia… Ngọc Đường ngươi đừng nóng giận a! Nóng giận sẽ hại đến cơ thể! Triển mỗ… Ta đây không phỉa là nghĩ nếu mặc thành bộ dạng này thì sẽ không bị người trong phủ của Tương Dương Vương dễ dàng phát hiện.” Triển mỗ lúc đấy thực sự là không có y phục để mặc a TAT… Triển Chiêu vừa cẩn thận xoa dịu con chuột đang mang bâì mà lại thích xù lông của nhà mình, vừa đem nước mắt nuột ngược xuống bụng ──, Nhớ tới mình bởi vì quá lo lắng cho con chuột này mà nhất thời quên mất. Cho đến khi xông ra đường lớn, sau khi ăn xong giải dược mới nhớ đến chuyện trọng yếu kia. Trên mặt Miêu đại nhân nhất thời hiện ra một rặng mây đỏ đến tới tận mang tai! ( Miêu đại nhân thế nhưng cứ như vậy mà chạy trong Tương Dương Vương phủ (⊙o⊙)!!!)
Nhưng Bạch Ngọc Đường đã rất tức giận, dứt khoát đem toàn bộ oán khi tích cóp từng chút một trong mấy tháng qua nhân cơ hội này phát tiết ra ngoài, vung lên quả đấm đập thẳng vào mặt của Miêu đại nhân, rất giận dữ hướng hắn quát:” Tử Miêu, ngươi vì cái gì dám gọi thẳng tục danh của Ngũ gia ta? Còn có thân thể Ngũ gia ta không cần ngươi phải quan tâm!”
Triển Chiêu tự biết đuối lý, tự giác đưa má ra nhận lấy một đòn này của Bạch Ngọc Đường, cuối cùng còn gật đầu lia lịa, cầu khẩn nhiều lần nhậm tội:” Ngọc, Bạch huynh, Triển mỗ cũng biết sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận có được hay không? Chỉ cần ngươi không tức giận, muốn chém muốn giết Triển mỗ một câu cũng không dám oán giận!” (⊙﹏⊙b hãn những lời này giống như Miêu đại nhân chót lưỡi đầu môi a)
“Hừ! Ngươi hiện tại ở nơi này giả mù sa mưa. Nếu như thực sự biết sai tại sao sớm không có xuất hiện?! Ban đầu ngươi đối với Ngũ gia … Sau khi ngươi đi Đinh gia từ hôn tại sao lại không dám gặp người?! Hiện tại biết sai thì đã muộn!” Tử Miêu này không phải là bởi thấy mình sắp chết, mới không bỏ được mà xuất hiện! Hắn có biết là nếu chậm hơn một chút nữa thôi, mình cùng hài tử trong bụng sẽ … Hôm nay Ngũ gia nhất định sẽ khiến hắn khó coi!
Miêu đại nhân sợ rằng sẽ chọc tức thêm con chuột nhà mình, liên tục đi theo bên người, cẩn thận:” Bạch huynh, Triển mỗ thực sự là vạn bất đắc dĩ! Ta thật ra thì, thật ra là vẫn luôn ở bên cạnh ngươi a, chẳng qua là ngươi không có nhìn thấy Triển mỗ thôi!” Nhưng cuối cùng vẫn là không dám nói ra sự thật, dù sao lần này mình cũng đã quay về rồi, tốt nhất không nên cho y biết tránh lại lần nữa khiến y tức giận.
Ai ngờ Bạch Ngọc Đường nghe thấy lời hắn nói ngược lại lử giận càng mạnh hơn. Nắm đấm cùng với tức giận như mưa hướng tới bên người Triển Chiêu:” Có chuyện gì mà ngay cả Ngũ gia cũng không được biết chứ?! Ta liền không được tín nhiệm như thế sao?! Người này tử Miêu, lạn Miêu, thối Miêu, Miêu ba chân! Ngươi có biết hay không? Gia gia thiếu chút nữa nghĩ là ngươi đã chết! Ngươi cũng có biết hay không tta cùng…” Ta cùng nhi tử thiếu chút nữa cũng định tẫn vong theo ngươi nữa không!
Nói tới đây, rút cục không thể kiềm chế được nữa, vành mắt không tự chủ được đỏ lên. Những thứ khác, bất cứ là chuyện gì, Bạch Ngọc Đường cũng có thể một mình kiên cường đối mặt. Thế nhưng duy nhất những chuyện liên quan đến sinh tử của con mèo, bản thân y sẽ không cách nào tỉnh táo. Nhất là đã phải dùng đến kế sách phức tạp này từ hi vọng đến thất vọng rồi lại hi vọng cuối cùng là tuyệt vọng, mấy tháng nay y một người mạnh mẽ chống đỡ tới lúc này. Nhưng hôm nay cuối cùng cũng gặp được người mà mình một mực chờ đợi, cuối cùng hết thảy đều kết thúc rồi. Nhưng dường như trải qua mấy ngày nay ủy khuất cùng không cam lòng toàn bộ nhất thời bộc phát, chỉ muốn hướng người nọ đòi lại toàn bộ!
Không muốn để cho Triển Chiêu thẩy vẻ mặt mềm yếu của mình, Bạch Ngọc Đường quay đầu liếc mắt về hướng khác, tránh đi tầm mắt của hắn. Đồng thời theo bản năng, cắn chặt môi dưới, để ngừa việc mình sẽ khóc to lên. Thế nhưng thoáng chốc … lại bị một đôi môi mỏng, mềm, ấm áp khác xoa nhẹ.
“Ngọc Đường, thật xin lỗi…” trong mắt Triển Chiêu cũng ngâm ngấn nước, nhớ tới vì sự giấu diếm của mình mà thiếu chút nữa đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, đến giờ trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, một tay đem Bạch Ngọc Đường ôm vào lòng, tay kia run rẩy xoa lấy chỗ bụng nhô lên của y, trân trọng giống như đang an ủi chí bảo thế gian. Hoàn hảo, Ngọc Đường và hài tử vẫn đang ở đây …
Bạch Ngọc Đường vốn là vừa mới rồi được Triển Chiêu ôm vào lòng cùng vừa vuốt ve tràn đầy yêu thương, vừa hôn ngọt ngào làm cho y có chút mơ màng, cho nên mới biết điều để Triển Chiêu ôm vào lòng, thế nhưng khi thấy động tác kế tiếp của hắn, nhất thời kinh hãi đến nỗi đầu lưỡi cũng dính chặt lấy nhau:” Miêu, Miêu nhi, ngươi … biết rồi?…”
Lại thấy con mèo kia mỉm cuời, gật gật:” Ân, Triển mỗ vừa mới rồi không phải đã nói, ta một mực ở bên cạnh ngươi mà.”
( Thế là sau đó ─
“Miêu nhi...”
“Ngọc Đường...”
“Ta yêu ngươi...”
“Ta cũng vậy...”
“MUA...”
“Bốp! Bốp! Bốp!──! Đá bay!!! Đó là ngôn tình BG, không phải BL cường cường a. Hơn nữa, Ngũ gia chúng ta hay còn gọi là nữ vương chuẩn mực sẽ không được tự nhiên a a a!!!
Ngũ gia chúng ta lúc này phải làm ra phản ứng bình thường, một quyền hướng về phía Miêu đại nhân:” Tử Miêu, ngươi là thối Miêu Trảo.”
Mà Ngũ gia quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người a = = ||| Đây chính là đại Miêu cùng tiểu Miêu có sự phân biệt đối xử a TAT)
Bất quá trận cãi lộn này cũng không có kéo đài được lâu, nguyên nhân rất đơn giản là ── bảo bối nhi nhà bọn họ bị trận ồn ào kia làm cho bực mình, không thoải mái nên ở bên trong lấy đôi tay chân ra làm vài động tác kháng nghị! Mà vừa khéo đây cũng là lần đầu tiên bé hướng cha ruột mẹ ruột của mình truyền đạt tin tức về sự tồn tạo của nó.
Thế là tiếp đó trong lầu đột nhiên truyền đến một tiếng thét đệ nhất chói tai của Thử mụ mụ ngạc nhiên:” A a a a a ──!!! Động, động, động!!!”
” Cái gì cái gì? Cái gì động?!” Triển Chiêu bị tiếng kêu thất thanh của y nhất thời hù dọa khiến tóc gáy cả người dựng hết lên, sau lưng một trận ác hàn, phản ứng đầu tiên là nghĩ không phải là vị nhân huynh bị đâm kia động chứ?!!! ⊙﹏⊙bbbb ( tôn tử Khẩu Niên a =)))))))) có người cha nào như vậy sao … nãi nãi vì ngươi mặc niệm a ORZ)
Lại thấy Bạch Ngọc Đường không biết là kích động hay là kinh sợ đến nỗi không thốt nên lời, nhưng là cả người run rẩy không ngừng, tay chỉ ôm lấy bụng của mình, ngu ngơ chớp mắt một cái, lúc này mới kịp hoàn hồn, nguyên lai là ….
” Ngọc Đường…” Triển Chiêu vẻ mặt vô cùng quỷ dị, cười khúc khích nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lại quay qua nhìn bụng của y, ánh mắt dừng lại 3s, sau đó là quay trở lại trên mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường như cũ nói không nên lời, chỉ là dùng sức gật đầu.
Bạch Ngọc Đường vừa động như vậy khiến cho Triển Chiêu nhất thời kích động đến nỗi nhào tới bên người y, cẩn thận từng li từng tí ghé vào trên bụng của y nghe lại nghe, nhi tử lập tức rất nể tình, liền đạp hai chân trên mặt hắn, cảm động, Triển Chiêu ôm lấy thắt lưng của Bạch Ngọc Đường hung hăng hôn một cái thật to!
” Nó động thật! Con của chúng ta vừa động! Ngọc Đường! Ngọc… Ngọc Đường, ngươi xảy ra chuyện gì?! ” Cũng là Miêu đại nhân lần đầu làm ba ba ( nói nhảm!!!) đang hưng phấn hoa chân múa tay hết sức, lại đột nhiên thấy con chuột nhà mình gương mặt đầy nước mắt trong suốt. Điều này khiến hắn nhất thời sợ đến nỗi tay chân xoắn cả lại!
Chẳng lẽ mình quá mức kích động, thương tổn đến y?! Hay là do lúc nãy té ngã, đụng tới chỗ nào rồi?! ( Miêu đại nhân, ta BS ( bullshit!!)! Ngay cả ta cũng biết Ngũ gia mới không phải bị những loại đụng ngã đó làm cho rơi nước mắt!)
Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu mình là bị làm sao, chỉ là khi cảm thấy trong bụng kia có một sinh linh bé nhỏ đang rung động, đáy lòng bỗng nhiên không tự chủ được cảm nhận được một loại cảm giác an ủi, mềm mại, ôn nhu vô cùng, lại thấy Triển Chiêu vì mình mà khoa chân múa tay một hồi, cùng với bộ dạng rất khẩn trương, khiến cho trong lòng một trận lửa đốt, nước mắt bất tri bất giác liền rớt xuống!
Nhẹ nhàng kéo Triển Chiêu để tay lên ngang hông mình, hai tay ôm lấy lưng của hắn, đem đôi môi thủy nhuận của mình hướng miệng của con mèo dâng lên.
” Miêu đần Bạch gia gia nhà ngươi không có chuyện gì … Ân….”