Triển Chiêu thi triển kinh công chạy vội tới khách *** Bạch Ngọc Đường đang ở tạm, lúc này cũng không sợ bị y nghi ngờ gì nữa, xông thẳng lên gian phong của Bạch Ngọc Đường ở lầu hai, để tránh bị y phát hiện mà đem nữ nhân kia giấu đi ( hãn Miêu đại nhân, cho dù Ngũ gia có nữ nhân khác cũng sẽ không giấu giếm như thế đâu, cũng không ngẫm lại xem ngươi hiện tại nhỏ nhen như thế nào sao? ┐(”)┌). Triển Chiêu không chút suy nghĩ liền đẩy cửa trực tiếp xông vào. Thế nhưng, khi tiến vào lại không thấy một cảnh Ngọc Đường cũng nữ nhân kia như dự đoán.
Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường xoay người đưa lưng lại về phía mình, một tay đang bưng bát thuốc, tay kia gắt gao nắm lại thành quyền. Giống như y đang phải hạ quyết tâm cái gì đó. Khi thấy có người vào, cơ thể bỗng nhiên run mạnh, hoảng hốt đặt chén thuốc xuống, xoay người lại, thấy hắn thực sự là ngoài ý muốn, trưng ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Sau một lúc lâu mới định thần lại được, hỏi:” Tiểu Hùng, ngươi vì sao đến đây?”
Sau khi sửng sốt hồi lâu, Triển Chiêu tiến vào. Lúc này khi bị y hỏi mới nhớ chính mình vì nhất thời xúc động nên mới chạy tới đây, căn bản chưa hề nghĩ đến sau khi thấy Bạch Đường sẽ nói cái gì. Huống hồ, trong căn phòng này hoàn toàn không có nữ nhân nào, cho dù bản thân muốn chất vấn y cũng không có chứng cớ để hỏi. Không những thế còn có thể tự tố giác hắn đi theo dõi.
Sau khi suy nghĩ trước sau, tầm mắt lại như lơ đãng dừng lại ở bát dược đặt trên bàn, tự nhiên nghĩ ra được một kế, đi đến giữ chặt lấy tay áo của Bạch Ngọc Đường, bày ra bộ mặt lo lắng, hỏi:” Bạch ca ca, ngươi thực sự sinh bệnh đúng không? Ngươi là sợ chúng ta lo lắng cho nên mới chạy đến đây phải không?”
Bạch Ngoc Đường bị hắn hỏi như vậy thì chột dạ, lại không thể nói rõ sự thật được, đành nói lảng sang câu chuyện khác:” Tiểu Hùng, ngươi vì sao lại biết rõ ta ở nơi này.”
Triển Chiêu hiển nhiên không thể nói là do bản thân theo dõi y mới tới được đây, thế là bèn trả lời:” Ta thấy ngươi không giống như bình thường mới nghĩ chắc ngươi không thoải mái, thực lo lắng không yên, liền cùng vài người ra đường tìm xem có ai thấy ngươi hay không? Dọc đường có đại thúc, đại thẩm hảo tâm nói cho ta biết là trông thấy ngươi đi vào khách *** này, nên liền tìm đến đây. Bạch ca ca, người rốt cục là thấy không khỏe ở chỗ nào thế? Muốn hay không ta gọi đại phu tới xem cho ngươi?” Vừa nói vừa giỏ trò ở bên người Bạch Ngọc Đường, giống như muốn xem xem y là không thoải mái ở đâu, đang bình thường tại sao lại sinh bệnh vậy. ( Miêu đại nhân, ngươi cũng không có quên thừa cơ mà ăn đậu hủ a ==|||||)
Bạch Ngọc Đường thấy hắn nói như vậy, khuôn mặt lại còn hơi nhíu nhíu lại, tựa hồ như rất lo lắng cho mình, có vẻ rất nhanh tiếp theo sẽ khóc, trong lòng bỗng sáng tỏ một chút, không nhịn được mà ôm tiểu miêu miêu vào lòng, sủng nịnh sờ đầu hắn, trấn an:” Bệnh của ca ca đã tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Hùng ngươi không cần lo lắng nữa.”
Thế nhưng thực sự trong lòng tiểu miêu rất không tin tưởng, bướng bỉnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi mắt to đen như thạch bàn ầng ậc nước nhìn chằm chặp Bạch Ngọc Đường, hỏi:” Vậy ngươi vì cái gì không về phủ mà lại trốn ở nơi này?”.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, biết rõ nếu muốn giấu giếm đứa nhỏ suy nghĩ nhạy bén này sợ rằng không dễ dàng. Thế là liền trốn tránh, nói sang chuyện khác:” Vừa rồi là có chút không thoải mái, hiện tại vừa thấy Tiểu Hùng thì tốt hơn rất nhiều rồi. Chúng ta bây giờ quay về đi thôi. Nói xong kéo lấy đôi tay nhỏ của Triển Chiêu định bụng đứng dậy trở về.
Ai ngờ Triển Chiêu lại vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không cất bước, ngập ngừng nói:” thuốc kia……….”Bản thân còn chưa nhìn thấy nữ nhân kia rút cục là ai mà, sao có thể đi chứ?!●●
Bạch Ngọc Đường rút cục không thể không sử dụng đến tuyệt chiêu của bản thân! Hi sinh một chút nhan sắc, ngồi xổm xuống, ốm lấy cơ thể của Triển tiểu miêu, ở trên trán của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, khẽ nói:” Không uống! Tiểu Hùng chính là liều thuốc tốt nhất của Bạch ca ca rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, vui vẻ của Tiểu Hùng thì bệnh gì của Bạch ca ca cũng tốt hơn rồi. Cho nên đừng mặt mày ủ ê như thế nữa nhé. Cười một cái cho ca ca xem nào, được không?” ( hãn Tiểu Bạch, ngươi quả nhiên là có đam mê luyến đồng nga ⊙﹏⊙bbbb)
Bạch Ngọc Đường Bạch ca ca quả nhiên không hổ là người hiểu con tiểu miêu kia nhất. Y lần này thực sự là hiệu quả, một cái hôn môi mà có thể dỗ ngon dỗ ngọt, đầu óc của miêu đại nhân nhất thời trở nên đặc dính như hồ rồi. À không! Phải nói là một khi đã dính vào hũ mật ngọt ngào thì không cách nào có thể suy nghĩ được, Triển Chiêu sờ nhẹ lên chỗ được hôn để cảm nhận dư vị còn sót lại kia. Trên mặt không kìm được lộ ra bộ dạng tươi cười như HC ( đừng ai hỏi mình HC là cái gì nhé T.T mình không biết đâu raw nó ghi thế đó) sau đó lại ngoan ngoãn để Bạch Ngọc Đường đại ca ca bế mang về phủ.
Về phủ, để tránh cho Bạch Ngọc Đường sẽ thừa dịp mình không chú ý mà ra ngoài cùng nữ nhân kia vụng trộm gặp nhau, tiểu miêu đại nhân vừa vào cửa liền kéo y hướng đến bên giường lớn trắng tinh. (= =bbb tiểu Miêu đại nhân cũng thật có ý tứ lắm nga, tưởng tượng *** đãng liền ngồi vào góc tường tự hối lỗi đi!!!)
” Bạch ca ca, ngươi nhanh nằm xuống giường đi. Ngoan!“
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy hắn nghiêm túc ra lệnh cho mình có chút mờ mịt không hiểu nguyên nhân vì sao, nhất thời đối vẻ mặt vênh váo hất hàm sai khiến của hắn quên nổi cáu nói:” Rõ ràng đây là ban ngày, lên giường làm cái gì?” ( những lời này sẽ làm nhiều ngươi liên tưởng xấu xa nga kích động – ing ≥ω≤)
” Ngươi bị bệnh, tốt nhất nên hảo hảo nằm trên giường nghỉ ngơi đi.” Triển Tiểu Hùng vẫn như cũ bày ra bộ dạng ngang bướng còn nhìn mình chằm chặp.
Bạch Ngọc Đường vốn chột dạ, hơn nữa lại thấy Triển Tiểu Hùng lúc trước vì lo lắng cho bản thân mình mới bày ra bộ dạng quật cường như thế vậy khẩu khí nhất thời trở nên mềm mỏng, thậm chí còn mang vài phần lấy lòng, nhượng bộ:” Tiểu Hùng, ca ca không phải mới nói sao, ta dường như đã tốt…” ( Ngũ gia, nếu người biết phụ thân đứa nhỏ trong bụng là con mèo nhỏ này, ngươi còn có thể đối hắn hòa nhã như vậy sao→→)
Ai ngờ con mèo này không đợi y nói hết câu, liền nói xen vào: ” Bạch ca ca ở nơi này chờ ta, ta có vật này muốn cho ngươi a.”
Nói xong liền xoay người, nháy mắt đã chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa xoay đầu lại hét to:” Bạch ca ca, người nghìn vạn lân đừng chạy đi đâu đó, nhất định phải ở đây chờ ta.”
Bạch Ngọc Đường vốn không nghĩ sẽ chạy đi, hôm nay trên người y cũng không thoải mái, buổi sáng phun hết những gì đã ăn được ra, vừa rồi lại phải chạy đi chạy lại cả buổi, trên người một chút khí lực cũng chẳng có. Nghe tiểu gia khỏa kia nói muốn cấp cho mình cái gì đó, trong lòng cũng có chút tò mò muốn nhìn là cái gì. Ngẫm lại dù sao chuyện kia nhất thời cũng không cần phải quá gấp gáp. Bởi vậy, liền dứt khoát cứ tựa vào trên tháp mà nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốt lát.