[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 37: Phiên ngoại 2




Hẹn ước là hoàng hôn.

Lúc Triển Chiêu đóng sách lại, Ngũ Kinh Hoàn đã không còn trong phòng.

Triển tiểu miêu nằm bên tường cách hành lang không xa, nhìn chằm chằm ra cửa nghe tiếng Triển Chiêu đi lại, nghiêng đầu nhìn một hồi, lại quay đầu nhìn chằm chằm, đuôi phất lên phất xuống nhẹ nhàng chầm chầm vẫy.

Giống như nó cũng biết rõ, Ngũ Kinh Hoàn vẫn chưa rời đi quá xa.

“Anh ấy… ở trên sân thượng sao?” Triển Chiêu khẽ hỏi, mèo con meo một tiếng vừa thấp vừa dài, tựa như u oán.

Sờ sờ vuốt ve lớp lông mèo mềm mịn, mèo con thấy Triển Chiêu mở cửa đi, đứng dậy duỗi hai chân trước, hai đôi mắt nhìn nhau, lại đem chân trước cong lại dấu dưới thân, nhu thuận hiếm khi có được đứng lại đợi.

Trên nóc tòa nhà cách tòa lầu của Ngũ Kinh Hoàn không xa, Triển Chiêu leo thang đi lên, cửa thoát hiểm nặng nề mở ra he hé, gió khe khẽ luồn vào.

Đẩy cánh cửa ra, ồ ạt xông vào chính là, gió thu vi vút, phần phật như đao, chỉ mới chớm thu, nhưng đã sắc bén lãnh liệt, xẹt qua gò má và mái tóc dài của Triển Chiêu, nguyên lai ánh hoàng hôn đã không đủ để ấm áp cơn gió đêm.

Độ ấm mang theo từ trong phòng đã dần tán đi, người đi bên ngoài ai ai cũng đã khoác thêm áo dài, duy chỉ có Ngũ Kinh Hoàn là vẫn còn mặc áo ngắn trắng thuần, gió lành lạnh thổi thẳng đến, mặt trời tựa vào đỉnh núi, đường viền bóng lưng của Triển Chiêu, dần dần đã không còn thấy rõ.

Chân trái đá ngang bước qua, sau đó xoay người, tay phải xuất ra, đánh lên không trung, nhưng kết thúc lại chuyển thành quyền, lãng hải phiên hoa.

Bạch Ngọc Đường là người thế nào, người ta nói là thiếu niên xảo trí, nghe một đáp mười.

Bạch Ngọc Đường là người thế nào, người ta nói là võ nghệ kỳ tài, trước sau như thần.

Mọi người lại chẳng biết, kiếm thức quyền pháp khó địch, có cái gì là trời sinh đã có.

Triển Chiêu biết được, Bạch Ngọc Đường bề ngoài tiêu sái, bên trong quật cường.

Là người này ham học hỏi, phong thái che mắt, nhưng muốn tự mình tôi luyện, theo y thấy thì đúng là như vịt quạt nước (*), bướng bỉnh đến mức đáng yêu.

Triển Chiêu tựa tường yên lặng ngắm nhìn, Ngũ Kinh Hoàn cảm giác được, nhưng quyền chưởng chưa hết, dưới chân lại tách ra bước tới, cánh tay ào ào như gió, như trước xuất ra một chiêu mô liễu miên diên (*vuốt liễu kéo tơ) vút qua, người cũng cong theo, hàn lộ ẩm ướt lướt qua y phục dính chặt trên quyền.

Không biết là do đêm nay khí trời ẩm ướt, hay do mồ hôi nóng thấm đẫm, áo trắng mỏng manh, dán chặt sau lưng, gió thu nhưng vẫn cố gắng lôi kéo tay áo, cuộn lại tựa như đôi cánh vỡ nát, một chiêu đan hạc đằng vân, làn da được ve vuốt, xương bả vai hình dạng phân minh, tựa như muốn từ hai nơi ấy, một đôi cánh sẽ xuất hiện, tung bay đi.

Đợi cho đến khi ba mươi sáu chiêu hợp tỏa quy nguyên (*hợp lại về điểm ban đầu), ánh tà dương chỉ còn lại một góc, ánh sáng yếu ớt xuyên qua nắm đấm giơ cao mà lúc này vẫn chưa dừng của anh, tay phải chấp lại, chấp thành một chiêu kiếm thức – –

Đó là, một chiêu vô kiếm khởi kiếm.

Chuôi kiếm để giữa khoảng khoảng, cô đơn lại chấp nhất.

Phồn hoa chức bính, bạch ngọc ngưng thân, xứng với một thân phiên phiên tiêu sái, hoa mỹ như quý của anh.

Hôm nay không còn.

Ngũ Kinh Hoàn tùy hứng muốn TMT dùng hết nhân tài, chỉ để tìm thấy Cự Khuyết tặng Triển Chiêu.

Dù cho là tài lực như thế, quyền thế như thế, nhưng tìm không thấy, kiếm của Bạch ngũ gia.

Long tuyền quá trầm, Ngư tràng quá xảo, Hiên viên càng liệt, thanh nào cuối cùng cũng không bằng tri kỷ Họa Ảnh.

Tính tình thà gãy không cong, tính tình chỉ thuộc về một, cố gắng luyện nên một chiêu kiếm pháp vô kiếm.

Tư thế này rơi vào mắt Triển Chiêu, gió lạnh mang theo cái gì, như nhẹ, như gấp, len lỏi vào lồng ngực.

Kiếm thức chấp giữa khoảng không ấy, bất quá chỉ là một hơi, chuyển một hơi, ngón tay làm thành kiếm.

Thân thể thon dài hơn trước, xương cốt hữu lực hơn trước, linh động hoa mỹ, càng thêm liệt lệ.

Mũi kiếm điểm khai, huyên phong hồi tuyết, Triển Chiêu đã gặp qua, đó là tàn quang phiến ảnh, lung thân mà tán, Triển Chiêu đã tiếp qua, đó là như lửa như băng, hàn mỹ tận xương.

Triển Chiêu không tự chủ được khẽ thở nhẹ, hơi thở tuy nhẹ, nhưng đã nhập vào lỗ tai nhạy cảm của Ngũ Kinh Hoàn.

Cái người không được tự nhiên đó, chiêu sau xuất ra, các ngón tay vung tới, tựa như hiệp phong hiệp vũ, thổi qua vành tai Triển Chiêu, hai người quá gần, đôi mắt màu hổ phách trừng lên, rõ ràng mang ý khiêu khích.

— Bạch ngũ gia không còn kiếm, vẫn là Bạch ngũ gia danh động giang hồ.

Triển Chiêu nhưng nở nụ cười, một chiêu bá vương kính rượu xuất ra trước, Ngũ Kinh Hoàn cũng không chậm, mày nhếch lên, tiếp bằng một chiêu quý phi nghênh hạnh.

Một màn Ngự miêu Cẩm thử kỳ dị, cổ tay đã làm thành quyền, chém qua xuất thành kiếm chiêu.

Màn đêm đã bao phủ, ánh mặt trời đã tắt, phía xa xa những ngọn đèn như đom đóm, phản chiếu ánh sáng mỏng manh, hai bóng người loang lổ, dù trong bóng đêm không ánh sáng, cũng không chút trở ngại, xuất ra loạn hoa cuồng nhứ đối đầu nhạn biệt kim sí, xuất ra cửu chuyển Càn Khôn đối đầu Khôi tinh thích đấu, một lên một xuống, thoáng cái đã múa hơn trăm điệu, ca hơn ngàn khúc, chiêu thức thì cũ nhưng lại tựa như tân ý.

Chiêu càng đối càng nhanh, lực càng hợp càng mạnh, sau chiêu thứ hai mươi bảy, nụ cười của Ngũ Kinh Hoàn càng nở rộng, nhưng lại có thêm tia ác ý, Triển Chiêu âm thầm ‘ô’ một tiếng, người kia chuyển xoay kiếm pháp dày đặc tinh xảo, đại khai đại hợp mà đến, thanh long xuất thủy đối thanh long xuất thủy —

Kiếm pháp của Nam hiệp, chỉ cần dùng tay cũng đã đủ xoay xở!

Thế động dừng lúc này.

Triển Chiêu cũng đâu phải người thừa khoan dung, chỉ nhìn thấy đôi mắt hắc đồng ấy phát sáng lấp lánh, cảm phục kỳ tài ngút trời của người này, nhưng xuất chiêu lại không kém mảy may.

————————–

Người này đã đi qua hoàng tuyền, cho rằng đời này chỉ còn lại một mình, kiếm pháp vô kiếm của Họa Ảnh xuất ra, không người so đấu, chỉ là thiên hạ cô độc, cho dù đã múa qua trăm ngàn lần, dường như vẫn thấy trống rỗng chỉ có nửa người, kiếm pháp Nam hiệp còn tại trong đầu, liền bị mang ra luyện tới luyện lui, sửa sửa lại để đắp vào khoảng trống của kiếm chiêu, tuy là tâm pháp hữu dị, thuật lộ hữu biệt, nhưng nghĩ kỹ lại, luyện lâu cũng ra hình ra dạng.

Tâm tư này, tâm tình này, Ngũ Kinh Hoàn không nói, Triển Chiêu sao lại biết.

Hôm nay cùng chiêu cùng thức, thông thiên quán địa tả hữu tương tập, trên cổ tay phải là cổ tay phải, dưới cánh tay trái là cánh tay trái, bầu trời đêm cũng lộ ra một chút ánh trăng, bạch ảnh cùng lam ảnh giao động.

Là ai sướng ý hoan khoái, là ai hàm nhiên du duyệt, mỏng manh không thể phân ra.

Mũi kiếm cuối cùng của Ngũ gia đem thuật lộ của Nam hiệp xuất ra diệu đến không thể diệu hơn, cuối cùng vẫn không thể thuần hậu như của người chủ nhân.

Triển Chiêu một cánh tay xuyên qua, đường kiếm này trông thì chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng kiếm thế này như hoàng lưu băng lỗi, Ngũ Kinh Hoàn la lớn một tiếng ‘hay’, nhưng đỡ không được kiếm pháp của đối phương, ngón tay xoay chuyển, xuất ra chiêu tiểu lâu thính vũ của Bạch gia, mạnh xoay người né qua rồi mới dừng lại.

Thế võ chưa thu, hô hấp chưa loạn, nụ cười của Triển Chiêu chưa rút, hai người dựa vào rất gần, Ngũ Kinh Hoàn thấy khuôn mặt nhiễm đầy huyết khí ấy, trong lòng khẽ động, đang muốn mở miệng, một cơn gió to lại đột nhiên thổi tới, mái tóc dài buộc cao của Triển Chiêu bị cơn gió thổi tán loạn, Ngũ Kinh Hoàn còn đang đứng đối diện, ‘soạt’ một cái đầu bị phủ lấy, hai người không kịp dự liệu, bị lưới võng suôn mảnh bao lấy, toàn thân là mùi hương lạ lùng, Triển Chiêu cũng kinh ngạc, gò má ửng đỏ, đầu ngón tay không chấp thành kiếm được nữa, cuống quýt bắt lấy mái tóc dài của mình.

Gió thổi mạnh, tóc như tiên, xuất ra ba nghìn tiên pháp, Ngũ Kinh Hoàn bất đắc dĩ bị quất đến khoan khoái, cũng nhịn không được, cao giọng cười lớn, cười đến ngừng không được, cười, chọc cho Triển Chiêu không khỏi tức giận.

“Triển miêu Triển miêu, chin cái đuôi mèo của ngươi nhanh nhanh, nhanh nhanh giấu cho tốt!” Ngũ Kinh Hoàn cứ mãi đem chuyện cái đuôi ra pha trò, Triển Chiêu nổi cơn giận, “Chuột thối chớ có hồ đồ!” Lôi lôi kéo kéo, tranh tranh đoạt đoạt đúng là hao tâm tốn sức.

Rõ ràng đã không còn trẻ, rõ ràng đứng trước người khác rất trang nghiêm, vụ ầm ĩ này, chuột đấu mèo, nếu có người nhìn thấy hai người chưa hết tính trẻ con này, cũng sẽ phụt cười.

“Bản gia hảo tâm, vậy liền giúp ngươi!” Ngũ Kinh Hoàn còn cười đùa không ngừng, kéo không buông, chuyển tới sau lưng Triển Chiêu, kéo cổ y, nhét một mớ tóc dài vào, Triển Chiêu bị chọc phá đến ngứa ngáy, ai ai cười ra tiếng.

“Bạch Ngọc Đường ngươi buông ra cho ta!”

Ngũ Kinh Hoàn nghe thấy ngốc lăng một khắc, nụ cười càng mở rộng, không thèm đáp lời, hai tay cũng như tính tình của anh, kiên định chấp nhất, một tay bắt lấy, một tay kéo lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sao lại buông ra.

Sao nỡ buông ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.