- Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, không được bỏ đi.
- Em không có biết ai gửi ảnh hết, cũng không muốn làm phiền anh.
“ Có thật sự là không muốn làm phiền, em cứ ôm một đống thắc mắc trong lòng chẳng lẽ lại không khó chịu.”.
- Em….. em… Thẩm kiều lúc này nhất thời không biết nói gì định vùng tay chạy thoát.
Em ngồi yên đó cho anh, có gì thắc mắc hay ấm ức phải nói ra hết. Anh không muốn chúng ta cứ mãi hiểu lầm nhau như vậy. Chỗ này của anh sẽ rất khó chịu. Nói rồi anh kéo tay cô đặt lên ngực mình, nơi trái tim chỉ rung động trước cô.
Thẩm kiều không nói gì cúi đầu dựa vào lồng ngực anh, cô muốn cảm nhận sự ấm áp của anh.
- Triết..
- Hửm…..
” Em yêu anh, rất yêu anh. Em không muốn hỏi anh vì em sợ”.
- Tại sao phải sợ, nếu nhìn vào đó ai cũng nghĩ người sai là anh. Vậy em sợ điều gì chứ.
“ Sợ anh sẽ thừa nhận đó là sự thật, sợ anh sẽ bỏ rơi em. Triết, nếu anh bỏ em thì em và con biết phải làm sao”. Nói đến đây nước mắt cô đã lưng tròng.
Anh nghe cô thổ lộ trong lòng không khỏi xót xa, nhưng qua một lúc vỗ về anh mới nhận ra trong lời nói của cô có gì đó không đúng.
- Vợ à, anh thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi em nói em và con ý là gì.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng kéo tay anh đặt lên bụng mình xoá nhẹ.
- Bảo bối nhỏ, ba con về rồi, mau chào mừng ba con nào.
Dương Triết cảm nhận được sự ấm áp trong bụng cô, cảm nhận được thứ gì đó đang chuyển động. Anh ngờ vực, mọi thứ làm anh bất ngờ như đang mơ vậy.
- Vợ, em đang nói thật, ở đây có…. Anh nhìn xuống bụng cô mà không kìm được nước mắt. Một người đàn ông đối mặt với đủ thứ vất vả nhưng lại rơi nước mắt trước cô gái bé nhỏ này.
- Anh sao vậy, không vui à.
Không có, không có…. Anh rất vui, ở trong bụng em đang có sinh linh của chúng ta, là kết tinh cho tình yêu của chúng ta đúng không? Cuối cùng anh cũng đã là ba rồi.
Cô lúc này cũng bật cười vì sự ngây ngốc của anh, anh đang khóc vì hạnh phúc.
- Bảo bối nhỏ của ba, mau chào ba đi nào. Ba là ba của con đó, mau đạp một cái cho ba biết con nghe thấy đi.
“ Con nó mới được hơn 3 tháng, làm sao mà đạp cho anh biết được “.
” Không sao, không sao. Anh đợi được, vợ ơi anh yêu em, yêu em nhất.”
- Mau nói anh biết em phát hiện khi nào, mọi người đã biết chưa. Suốt thời gian qua em khó chịu lắm đúng không.
Thẩm Kiều lườm anh một cái liền bị anh ôm vào lòng siết chặt.
- Biết từ lúc anh đi công tác rồi, em cũng nói với ba mẹ hết rồi, có anh là biết cuối cùng thôi.
Mặt anh lúc này đang vui mừng liền cảm thấy khó chịu nhăn mày.
- Sao lại như vậy, anh là ba của con, là chồng của em anh phải dược biết đầu tiên chứ.
- Chẳng phải anh bận công việc,đến điện thoại còn không thèm nghe em gọi, thấy em gọi cũng không thèm gọi lại. Bây giờ còn lên tiếng muốn biết đầu tiên sao.
Anh…. Anh xin lỗi vợ, là lỗi của anh. Em giận lắm đúng không? Em đánh anh đi cho xả giận, anh thật sự rất tồi.
- Đánh đau tay, em không thừa sức. Nói rồi cô thoát khỏi tay anh đi lên lầu.
Anh thấy vậy liền cuống quýt đi đến bế cô lên, đến chân cũng không muốn cho chạm đất.
- Phụ nữ mang thai phải nhẹ nhàng, mai anh sẽ đưa em đi khám thai, sẽ bù đắp cho em.
” Còn công ty thì sao, em còn chưa tính sổ chuyện anh giấu em đâu.”
- Công ty ổn rồi, em đừng lo. Mà dù có không ổn thì đối với anh em và con là ưu tiên nhất.