Tối hôm đó anh đi dự tiệc, cô đi siêu thị mua đồ mà về nhà ăn một mình cũng không muốn nấu. Bật TV tuỳ tiện cô một bộ phim, cầm một bịch bắp rang nhâm nhi.
- Chưa bao giờ mình thoải mái sau như hôm nay. Thẩm Kiều nằm dài trên ghế sôfa vừa ăn bắp vừa xem phim. Chính lúc này mới cảm thấy được làm chính mình, không gò bó, nghiêm túc như chốn công sở.
Đến hơn 8 giờ tiếng anh về đã làm cô giật mình.
- Ôi má ơi, anh về sớm không báo em. Làm em còn tưởng trộm. Một ít bắp rang vì vậy mà cũng vung vãi trên mặt đất.
Dương Triết nhìn bộ dạng này của cô có chút ngạc nhiên. Bình thường anh có ở nhà cô đâu ăn mặc như này. Một chiếc quần sooc và chiếc áo phông dài dấu quần. Một phong cách khá phổ biến làm cô trông càng trẻ hơn.
- Nhìn em có gì lạ lắm sao?
- Tại sao lại ăn thứ đó, em không ăn tối. Anh đương nhiên nhìn thấy túi bắp rang của cô.
- À, tại một mình nên không muốn nấu, với lại lâu rồi em không ăn cái này. Ngon lắm, muốn thử không. Cô chìa bắp đến trước mặt anh.
- Không muốn, em ăn thứ này rất hại cho sức khỏe. Chờ anh chút.
Anh sắn tay áo vào bếp chuẩn bị đồ ăn, rau củ trong tủ lạnh rất đầy đủ. Anh thái chúng và chuẩn bị món cơm chiên.
Hương thơm Lan tỏa khắp không gian khiến cô rất thích thú.
- Vinh dự chưa kìa, chồng đi tiệc về nhưng vẫn nấu cơm cho ăn. Thẩm kiều ngồi vào bàn ăn chống cằm xem anh nấu.
- Đừng ảo tưởng nữa, anh cũng đói nên tiện tay nấu cho em một phần thôi. Chén cơm thơm phức được đặt đến trước mặt cô.
- Ăn đi.
- Ngon lắm, tay nghề của anh thật làm em ngạc nhiên. Thẩm kiều vừa nhai vừa nói.
- Xem em kìa, thư kí Thẩm nghiêm túc thường ngày đâu rồi.
- Ở nhà không muốn làm thư kí Thẩm, em quyết định rồi anh nấu ăn ổn như vậy. Từ mai em nấu bữa sáng còn anh phụ trách bữa tối.
- Được, nhưng anh đi tiệc rất nhiều
- Em biết, nhưng kệ anh, lúc nào về thì nấu.
Dương Triết bất đắc dĩ cười trừ.
- À, ngày mai em có đi kí hợp đồng với bên Uông tổng.
- Anh biết em sẽ làm được mà.
- Em ăn xong rồi, anh rửa chén nhé. Nói xong cô chạy tót lên phòng còn anh thì chẳng biết nói gì.
*****
Sáng ra cô vẫn đi làm như bình thường. Nhưng đến gần trưa lại nhận được cuộc gọi báo là sẽ kí hợp đồng với bên Uông tổng ở quán cà phê.
- Ông ta thần kinh rồi, văn phòng không thích. Thích kí hợp đồng ở quán cà phê.
Vừa đến nơi đã thấy ông ta thư thái ngồi đó.
- Chào Uông tổng.
- Chào thư kí Thẩm, rất xin lỗi tôi có việc gấp lên gọi cô đến đây kí hợp đồng, không sao chứ.
- Không sao, không sao. Đây là bản chi tiết ông có thể xem qua.
Kim Ly vô tình đến quán cà phê này nhìn thấy cô ở đây lại mỉm cười nham hiểm.
- Là ông trời giúp tôi thực hiện kế hoạch sớm hơn.
Cô ta nhấc máy gọi một cuộc điện thoại. Một lát sau đã có 3 cô gái đến. 3 cô gái đi đến chỗ cô ngồi.
- Cô là Thẩm Kiều.
- Phải, là tôi. Tôi có quen các cô không
Chưa kịp hỏi nhiều cô đã bị họ lao vào đánh.
- Con tiện nhân này, mày dám cướp chồng người khác, mày đê tiện muốn làm trà xanh.
Thẩm kiều bị đánh bất ngờ không kịp trở tay nên đứng thế chịu trận. Uông Thiển ở bên nhìn cảnh này nhưng không có ý can thiệp chỉ trau mày khó chịu.
Kim Ly ngồi một góc mỉm cười. Tần Tuấn tay nghe điện thoại từ tầng hai của quán đi xuống.
- Hôm nào nhất định tôi phải mời được vợ cậu đi ăn một bữa.
Ánh mắt anh chạm phải đám hỗn loạn kia, đánh nhau nhưng mọi người xung quanh lại đứng nhìn mà không làm gì. Khuôn mặt cô được lộ ra khiến Tần Tuấn ngạc nhiên.
- Này, cúp máy đây.
- Nếu tôi nói vợ cậu đang bị đánh cậu tin không?
- Cái gì, cậu đừng có mà nói nhảm.
- Đến đi, quán cà phê L mình sẽ ngăn cản giúp cậu một lát.
Dương Triết lao ra khỏi phòng làm việc, lái xe như bay đến chỗ cô.
Tần Tuấn đi đến chỗ Thẩm kiều, lôi các cô gái kia ra nhưng có vẻ họ không muốn dừng lại ở trận chiến này.
- Dừng tay. Dương Triết lúc này đã đến, mặt anh lúc này như muốn giết người.
Các cô gái kia nghe thấy giọng nói của anh liền ngừng lại nhìn.
Anh đi đến ôm cô vào lòng, Thẩm Kiều lúc này mới có thể thở đều đặn hơn một chút.
- Anh là ai, biết chuyện gì mà xen vào.
Dương Triết đưa mắt quét đến cô gái kia: “ Ai kêu các cô làm chuyện này”.
- Con tiện nhân này muốn làm tiểu tam đáng bị ăn đánh.
- Nói, ai sai bảo các cô. Nếu không nói tôi giết chết các cô ngay bây giờ. Anh nói như muốn hét lên làm mọi người run sợ.
- Kim Ly, em cũng ở đây à. Lâu quá không gặp, em về khi nào vậy Tần Tuấn đột nhiên nhìn thấy cô ta ngồi trong một góc.
Kim Ly cười méo xệch, lúc này cô chỉ hận muốn bóp chết tên Tần Tuấn kia vì đã nhìn thấy cô
- Là cô ta, chính cô ta sai bảo bọn tôi đến đánh cô ấy. Cô ta nói cô ấy là tiểu tam giật chồng, nếu xử lí xong sẽ trả tiền cho bọn tôi. Cô gái vừa nói vừa hoảng sợ nhìn anh.
Kim Ly nghe vậy mặt cắt không còn giọt máu, sao cô ta lại ngu ngốc mà nói ra dễ dàng như vậy.
Dương Triết tức giận nhìn về phía Kim Ly.
- Triết, đừng nghe bọn họ nói bừa, em không có làm cái gì hết.
Thẩm kiều lúc này lấy lại được bình tĩnh, thoát khỏi vòng tay anh đi đến. Không cần nghĩ nhiều một bàn tay giáng xuống khuôn mặt Kim Ly.
- Cô, cô.... Kim Ly ôm mặt đau muốn bật khóc. Triết, anh xem cô ấy đánh em. Kim Ly lúc này nức nở, bên mặt đã bắt đầu sưng đỏ.
Tần Tuấn ở bên cạnh nhìn một cảnh đặc sắc chẳng khác trong phim là bao.
- Im miệng, cô tin tôi sẽ đánh chết cô không. Thẩm kiều lúc này quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Trên người cũng có rất nhiều vết thương. Nhưng ánh mắt thì vì tức giận mà hằn đỏ lên.
- Tôi biết lí do để cô làm ra chuyện này với tôi. Nhưng Triết là chồng của tôi, cô không cần phải hão huyền. Mà cách làm của cô cũng quả là ngu ngốc, đần độn. Nếu không nể cô là bạn cũ của chồng tôi, hôm nay sẽ không chỉ là một bạt tai này đâu.
Kim Ly mặt đầy nước mắt ngước nhìn cô.
- Nếu còn có ý định động đến tôi thì cứ việc. Thẩm kiều này sẽ chơi với cô đến cùng.
Like cho Én thêm động lực đi, Én buồn quá à