Thiên Phong vừa dụi vào bầu ngực căn tròn vừa thì thầm "Bã xã, anh muốn tư thế mới"
"Là sao? Tư thế nào?"
"Em muốn không? Anh sẽ dạy em". Anh lật người lại để cô nằm trên cơ thể mình, quay đầu cô lại về hướng cự long to đang đứng chờ từ bao giờ, còn anh chui vào hai chân của cô trực tiếp cắm đầu lưỡi vào hang nhỏ hẹp làm động tác như cây gậy thọc vào rút ra trêu chọc.
Hai chân Thục Nghi run rẩy, không thể không thừa nhận động tác của anh quả làm cô chìm trong khoái cảm. Thục Nghi vương lưỡi liếm đầu nấm một chút, cảm giác như đang liếm que kem đang chảy nước, cô cẩn thận mút tiểu đệ Thiên Phong.
Thiên Phong cảm nhận độ ấm khoang miệng cô đang chăm sóc tiểu đệ cảm giác như điện giật, khoái cảm cực kỳ. Ngước nhìn lên thấy mông Thục Nghi đang đong đưa khiêu gợi không chút do dự anh liền đưa ngón trỏ lẫn ngón giữa tách cánh hoa, đưa đần lưỡi liếm sạch sẽ rồi hút mật d ịch bên trong phốc phốc run động mật d ịch cứ thế mà xã ra vào miệng anh, có một ít anh không kịp hút đã chảy ra xuống cằm.
Thục Nghi bị xoa đến cao trào, cô liên tục mút và l iếm một lúc lâu thì cũng bắn ra, tinh d ịch nồng phun vào khoang miệng cô nhiều đến nổi không chứa hết mà chảy ra ngoài. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cả hai người cùng nhau nằm thở dốc. "Em giỏi lắm" Thiên Phong bế cô vào vệ sinh để lau sạch sẽ. Anh bế cô lại giường. Đèn phòng ngủ tắt đi cũng không phải tối hẳn mà vẫn mờ mờ, chỉ còn thấy hai bóng đen, khi ôm lấy nhau.
Hai người quấn lấy nhau một lúc lâu, Thục Nghi ném gối đầu đi, để mặc anh nắm eo mình vận động vì giờ cô không còn sức để chống đỡ. Tiếng thở của hai người dần trở nên nặng nề, Thục Nghi đột nhiên cong eo lại gần sát bụng của anh, rên một tiếng thật dài, Thiên Phong cũng rên rỉ thở dốc, tiến vào cô sâu hơn, ưỡn người vận động thêm vài cái, mới buông cô rồi rút mình ra. Thục Nghi nằm trên giường thở một lúc. Không có màng dạo đầu thêm nữa mà lên giường đi vào trực tiếp.
Cứ nghĩ đã xong nhưng cô bị lôi xuống dưới người anh, nhìn anh. Thiên Phong luồn tay xuống phía dưới cô sờ s oạn, hai ngón tay tách ra, đỡ mình vào trong. Vận động vài cái, anh cúi xuống luồn tay đến trước ngực cô. Anh vừa đâm tới, cô cắn môi nâng cánh tay lên anh lại một lần nữa áp vào người cô, nắm ngực cô vận động... "em chịu không nổi... nữa rồi... Phong"
"Xin em...anh chưa ăn no mà"
"Sao hôm nay lại nhiều vậy?"
"Có lẽ lúc nảy Cao Trí cho anh uống thứ gì?"
"Nhưng sao em thấy anh chỉ say bình thường thôi, chỉ có lên giường là mạnh bạo hơn mọi khi".
" Anh không biết, đừng nói nữa, chiều anh đi ngoan nào?"
Mặc cho cả hai nói chuyện nhưng bên dưới vẫn ra ra vào vào. Sau một lúc lâu "anh sắp xong chưa?"
Thiên Phong không trả lời, mím môi tiếp tục làm cô đến một lúc.
“Anh Sắp rồi aaaa” Anh đẩy tay cô ra, lại nắm ngực cô bóp một lúc lâu.
Đến khi anh kết thúc, thở nặng nề rời khỏi người cô, cả hai mới nhẹ nhàng ngã xuống giường.
*****
Sáng hôm sau, Lục Thiên Phong mơ màng tỉnh giấc, đầu anh đau như búa bổ. Có lẽ tối qua uống cũng không ít. Bên cạnh anh vẫn là Thục Nghi, cô cuộn tròn trên khuôn ngực rắn chắc của mình.
Nhìn thấy đôi môi nhỏ của cô mà anh không kìm lòng ôm hôn cô lưỡi anh quấn quít lấy cô, bàn tay nắm ở eo cô không ngừng siết chặt, kéo cô về phía mình.
Môi lưỡi quấn quýt một lúc, khi anh rời khỏi, nước bọt theo khóe miệng Thục Nghi chảy xuống, rớt trên cằm.
Đầu lưỡi mềm nóng, từ cằm của cô chậm rãi hướng lên phía trên rồi dừng trên môi cô, hai người tiếp tục hôn môi. Dường như hôn đến nghiện, vươn lưỡi liếm.
Đầu lưỡi mềm nóng, từ cằm của cô chậm rãi hướng lên phía trên rồi dừng trên môi cô, hai người tiếp tục hôn môi.
Thục Nghi cũng vừa tỉnh giấc để lấy đi hơi thở vừa hôn. Vừa mở mắt là đã muốn ăn cô đúng thật là điên cuồng, anh đưa tay nắm lấy ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.Tay anh dùng lực, ngực cô bị anh bóp biến dạng.
Thục Nghi rên một tiếng, Hai thân thể giao hòa, dây dưa một chỗ.
Anh ngồi dậy, buông mắt nhìn cô. thân thể cũng đong đưa theo động tác anh, miệng rên rỉ không ngừng.
Lục Thiên Phong nắm hai chân cô kéo ra hai bên, rút cự long ra rồi lại đẩy vào, cứ làm nhiều lần như vậy. Động tác đơn giản nhưng trực tiếp, mạnh mẽ khiến cả hai sung sướng. Anh đắm chìm trong đó, dường như không thể kiềm chế được.
Anh rút ra khỏi người Thục Nghi, ngồi dậy, nắm lấy hông cô rồi tiếp tục đâm vào một lúc nữa. Cô rên rỉ muốn khàn cả giọng, sao anh có thể khỏe như vậy, đêm qua rồi sáng hôm nay làm sao cô đi làm nổi đây. Trước khi đạt cao trào, cô buông lỏng tay đang nắm ga giường, đưa tay ra phía trước, rên rỉ muốn ôm.
“Ông...ông xã…”
Giọng của cô nhỏ nhẹ, lại mềm mại nghe thấy cô gọi, tim anh không cầm được, kẽ run một cái.
Lục Thiên Phong duỗi tay, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Đợi tiếng rên rỉ của cô nhỏ dần, anh lại động thân, tiếp tục tiến vào sâu hơn. Thiếu một tay đỡ cô nên không thể dùng hết lực ở lưng, anh chuyển qua kéo lấy tay cô, để cô nằm nghiêng, rồi giơ một chân cô lên cao, choàng tay vào khuỷu tay cô, ngắm đúng vị trí tiếp tục tiến mạnh vào.
Lục Thiên Phong thở gấp, động tác ra vào ngày càng trở nên nhanh hơn. Đến khi anh thở hổn hển bắn ra. Mọi thứ lại kết thúc.