Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 53: Vận động đêm khuya




Đến nữa đêm, cảm thấy môi khô, cổ họng khô hốc, khát nước. Thiên Phong khẽ thì thào nhưng không ai nghe thấy. Thục Nghi giờ đã say giấc, nhịp thở cứ đều đều. Anh lần mò bàn tay to lớn của mình vô tình chạm lấy cơ thể của cô. Lần mò trèo lên người cô gặm lên đôi môi đỏ mộng, chiếc lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng luồn chiếc lưỡi vào khoang miệng cô đưa chiếc lưỡi dạo quanh khắp ngốc ngách trong miệng cuốn đi hết những vị ngọt ngào đến khi hô hấp của người con gái trở nên khó khăn trong việc thở anh mới chịu buông tha. Bàn tay cũng không chịu nhàn rỗi mà cởi chiếc đầm ngủ trên người cô, lúc ngủ thói quen của Thục Nghi không mặc đồ lót nên cũng vừa thuận tiện cho Thiên Phong lúc này.

Tay anh đặt lên đôi gò bông to tròn kia, không ngần ngại anh cúi xuống liếm nụ hoa bên phải còn một bên bóp nó thành nhiều hình dạng khác nhau. Thục Nghi rên khẽ lên từng tiếng, hết khó thở rồi giờ chuyển qua khoái cảm sung sướng không nói thành lời.

Từ liếm nụ hoa anh chuyển sang cắn gặm

" A....Phong... a... "

Tiếng rên khe khẽ bật khỏi miệng cô khiến. Anh muốn nghe cô kêu lên lại càng cắn đau hơn.

" Aaaaaa ưm.." vội lấy tay che miệng lại vì sợ phát hiện

Tay của anh len lỏi xuống giữa hai chân của cô, miết nhẹ lên trên t iểu hoa h uyệt khiến cô than nhẹ.

" ừm...thoải mái..."

Ngón tay giữa anh đã đâm vào hang chật hẹp và nước đang tràn trề như là chờ đợi lâu rồi.

Thiên Phong giữ hai tay banh chân cô rộng ra, đầu cúi xuống áp mặt vào vùng đất bí hiểm đấy. Mũi anh ngửi thấy mùi d âm thủy thơm ngát, chiếc lưỡi vô tư đùa nghịch nhụy hoa bên trong bé nhỏ. Hang nhỏ se khít chặt như muốn cắt gãy lưỡi của anh.

Khi chiếc lưỡi nóng ấm của anh chui vào trong hang nhỏ. Cả người Thục Nghi như bị điện giật.

" Ừm... không được... "

" Anh khát nước, nước rất ngọt "

Chiếc lưỡi của anh điêu luyện đưa cô đến cao trào đầu tiên.

" Aaaaaaa "

Cô hét chói tai. Cảm giác cả người nâng nâng như đi trên mây.

Anh vội chòm người lên hôn môi cô, dặp tắt đi tiếng hét khi nảy. Cao trào vừa qua đi, ngón tay hư hỏng của anh lại bắt đầu đi vào khe h uyệt nhỏ bé của cô.

" A... ừm"

Dị vật lại một lần nữa xâm lấn. Khẽ h uyệt hồng hồng của cô lại nhanh chóng bao bọc chặt chẽ lấy ngón tay của anh. Anh từ từ di chuyển ngón tay đưa ra đút vào với tiết tấu nhẹ nhàng.

Vừa nãy anh không cảm nhận hết được hang nhỏ của cô lại bé nhỏ như vậy dù đã làm nhiều lần và cả hai yêu nhau sắp được một năm.

Ngón tay kèm ma sát lên vách thịt mềm mại khiến cô không tự chủ mà rùng mình. Anh cho thêm ngón tay nữa vào, cô bắt đầu hơi nhăn nhăn mặt. Tiếp tục anh cho thêm một ngón tay nữa vào, ba ngón tay chen chúc trong cửa hang

" ừm...a...mau cho vào...em...ư"

Mặc kệ cô van xin anh bắt đầu luân động ngón tay mình. D âm thủy theo các ngón tay anh rơi xuống làm ướt cả một mảng lớn grap trải giường.

" Xin anh...Phong...ư" " Được thôi như em mong muốn"

Nói rồi anh đâm thật mạnh *** *** của mình vào khe h uyệt nhỏ bé của cô.

" Aaaaaa..... ô ô ô ô..."

Cô rên lên từng nhịp ra vào, hai tay vòng ra ôm cổ anh. Cự long đi toàn bộ vào trong tràn ra bên ngoài một ít. Lần nào cũng vậy chứng tỏa ham muốn của Thiên Phong rất nhiều.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng thỏa mãn của cô, cự long chưa kịp mềm xuống của anh lại đứng sừng sững lên. Anh xoay người cô lại để cô đưa lưng về phía mình từ phía sau bắt đầu luân động....1

Một mảng hoan ái lại bắt đầu diễn ra tiếng rên rỉ cùng tiếng nức nở của người phụ nữ và tiếng gầm nhè nhẹ của người đàn ông thỉnh thoảng vang lên trong căn phòng toàn mùi vị hoan ái. Bắt đầu vận đông trong phòng chưa có ý định dừng lại.

Gần giữa trưa hôm sau, tiếng gõ cửa của bà đánh thức Thục Nghi dậy.

“Thục Nghi! Con mau dậy, trưa quá rồi. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi, còn không nhanh dậy. Thiên Phong đợi con từ sáng giờ”

Thục Nghi từ từ tỉnh giấc, trong đầu còn hiện ra một màng ân ái tối qua, không biết lên bao nhiêu ca trào, bao nhiêu lần xuất ra và anh đã buông tha cô từ khi nào, cũng chẳng hay biết gì.

Tối qua Thiên Phong rất say mặc dù không có dấu hiệu tỉnh dậy vậy mà anh đã yêu cô đến gần sáng mới tạm tha cho cô, đúng là anh khỏe thật. Thà không đụng tới thì thôi, một khi đụng tới thì không kiềm hãm lai5c nổi con dã thú bên trong Thiên Phong, ngay cả anh cũng không nghĩ bản thân lại sắc d ục điên cuồng như vậy.

Thục Nghi bước xuống giường, thay một bộ đồ mới, vệ sinh cá nhân xong bước xuống lầu gặp Thiên Phong đang chờ ở đó.

Bước xuống thì chỉ thấy có mình bà ngồi ghế sofa. Nghĩ tới chuyện hôm qua không biết bà có nghe thấy gì không? bà cũng già nên bệnh khó ngủ thường xuyên xảy ra, chắc bà cũng có nghe tiếng rên khẽ của cô. Bẽn lẽn cuối mặt xuống ngồi gần bà.

“Bà, Thiên Phong đâu ạ?”

“Nó đợi con từ sáng giờ không thấy con xuống nên đi với cậu con nữa rồi”

“Đi đâu vậy bà”

Bà nhìn Thục Nghi và nói:

“Thiên Phong đã xuống bếp nấu bữa ăn sáng cho gia đình, hôm qua bà nghe nó hứa sẽ hấu ăn cho con. Mà tối về nó say như vậy thì không làm gì được nên sáng nay nó nấu bù lại. Nhưng mà…” bà nói giữa đường thì dừng lại tỏ ra ấp úng.

“Nhưng mà… nhưng mà sao bà?” Thục Nghi nôn nóng muốn nghe thêm nữa.

“Nhưng mà có đứa lại ngủ đến trưa, không được thưởng thức tài nấu ăn của người yêu”

Nhìn vẻ mặt Thục Nghi hiện tại bà phì cười.

Hừ…tại Thiên Phong đêm qua mà mình dậy trể, đã vậy còn không được ăn sáng, lời nói ấy chỉ mình cô nói thầm mình nghe

Thục Nghi bất mãn, ngồi bĩm môi, anh dám đối xử em như vậy, ghét quá đi.

Định chạy đi tìm hai người họ thì bà nói tiếp

“Vào phòng bếp ăn sáng đi con, Thiên Phong có để lại đồ ăn cho con đó”

“Dạ bà” coi như anh ta còn có lương tâm, cô chạy vào bếp ngồi ăn ngon lành như kẻ bị bỏ đói vài ngày.

Bà bước xuống theo sau.

“Từ từ ăn thôi con, đâu ai dành ăn đâu mà lại…”

“Bà ơi! con đói lắm, đêm qua con làm việc rất mệt…” dường như bị lỡ lời nên vừa nói đến đó cô dừng lại.

“Đêm qua con làm gì mệt, bà nhớ Thiên Phong nó say mà. Con chỉ chăm sóc thằng bé có một chút mà đã than mệt rồi. Sau này về làm vợ, chồng say vì công việc chắc con bỏ người ta luôn quá”

“Dạ, không có đâu bà…hihi”

“Thục Nghi! Đêm qua con ngủ như vậy chắc không nghe tiếng lạ trong nhà?”

“Tiếng lạ gì bà?” nghe đến đó mà mặt cô đã đỏ hết, mình nóng như rang vì xấu hổ.

“Bà cũng không nghe rõ nữa, nhưng là tiếng mèo kêu hay tiếng rên của ai đó mà cảm thấy thoải mái lắm”

“Dạ, bà biết rồi đó con ngủ như vậy thì làm sao mà có nghe được tiếng gì?” Thục Nghi thanh minh

“Ừm, con ngủ như chết vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.