Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 5: Nụ hôn đầu




Thục Nghi loay hoay thử mười ngón tay sếp Lục mở ra xem sao rồi mới tính tiếp nhưng không ngờ mười ngón tay đó cũng được một ngón mở ra được. Cô rất mừng.

Thục Nghi vội đỡ anh vào nhà, vừa bước vào toàn bộ đèn trong căn nhà sáng rực lên, cô đỡ anh qua sảnh lớn rồi đặt anh nằm xuống ghế sofa, cô ngồi kế bên thở hổn hển… “Sếp nặng quá sếp ơi!... mệt quá…”

Thiên Phong cựa quậy, cảm thấy khó chịu mặt nhăn nhó…

Thục Nghi cứ nghĩ anh dậy nên hỏi: “Sếp ơi! Phòng sếp ở đâu ạ?”

Không thấy sếp trả lời cô quay lại nhìn… “lại ngủ mất tiêu rồi. Giờ phải làm sao?”

Cô lây mình sếp hỏi lần nữa. Thiên Phong lúc này cũng nhướng mắt lên nhìn cô và nói thì thào chỉ lên “tầng ba”.

“Hả? tầng…tầng…ba”

Thục Nghi ngước lên nhìn tầng ba mà muốn rớt nước mắt. Anh ta nặng như thế này thì làm sao lôi tới tầng ba nổi đâu…cái ông lội tài xế cất xe rồi mất tiêu luôn, để cô một mình…Tiếng gào khóc vang vọng trong lòng. Cô không nghĩ ổng đi luôn rồi.

Thục Nghi tháo đôi dày cao gót của mình ra và khó khăn lắm mới đưa sếp Lục lên phòng.

Vừa bước vào phòng Thiên Phong liền đè Thục Nghi sát cửa, đặt môi anh hôn lên môi cô. Cô mở miệng hét lên “buông…buông…tôi ra”, thừa cơ hội đó Thiên Phong luồn đầu lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng của cô, nước bọt của Thục Nghi như bị anh hút hết. Sau đó quấn quýt lấy lưỡi của cô, nụ hôn mạnh bạo như muốn cắn nuốt cô, mùi rượu nồng nặc bay vào khoang miệng.

Thục Nghi cố đẩy anh ra nhưng vẫn không làm được, ngược lại còn hôn đến cảm thấy khó thở, tay cô đấm vào lưng anh vài cái mong anh thả cô ra. Thiên Phong không những không thả cô ra mà còn ôm chặt Thục Nghi vào ngực cuồng nhiệt hôn cô. Đến khi thỏa mãn dục vọng anh mới thả môi cô ra, nhưng vẫn còn ôm chặt lấy cô, gục đầu vào vai cô, cô chật vật lấy lại không khí. Sau nụ hôn bất ngờ cô đặt anh xuống giường, kéo cái chăn lại cho anh. Rồi đi ra ngoài, cô vừa đi thì anh nắm tay cô lại và nói giọng thì thào:

“Khát nước… tôi khát nước”.

“Sếp…sếp đợi tôi lấy nước lên liền”.

Thục Nghi chạy xuống bếp lấy nước nhưng nghĩ lại làm trà giải rượu cho anh. Tìm trong nhà không có vật dụng gì nên cô đành lấy thuốc giải rược cùa mình mà An Ngọc mua cho cô lúc trưa.

Thục Nghi lại chạy lên phòng đúc cho anh từng muỗng trà giải rượu. Sau đó vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mặt và tay cho anh.

Thiên Phong mở đôi mắt đang còn mê mang… “Tôi đói”

“Tôi đói” Thiên Phong lập lại lần nữa.

“Được rồi, để tôi xuống bếp nấu gì cho anh ăn”.

Thục Nghi vừa bước xuống cầu thang vừa lầm bầm “ban nảy lấy cho ăn không ăn mà đòi về, giờ đói rồi hành hạ người khác”.

Sau hơn ba mươi phút với những nguyên liệu có sẳn trong tủ lạnh cô đã nấu được món cháo nóng hỏi và thơm phức.1

Trên phòng, Thiên Phong đói quá anh ngồi dậy.

Đứng lên bước lọang choạng ra phòng. Thục Nghi vừa mang cháo lên phòng, đặt lên bàn.

“Sếp Lục! mời anh ăn, cháo nóng ăn từ từ thôi”.

Anh quay trở lại và ngồi vào bàn.

Vừa ăn Thiên Phong vừa nói “Thục Nghi! Tôi không nghĩ cô nấu ăn ngon như vậy?”

Vậy anh nghĩ tôi là người như thế nào? Thưa sếp.

“Ừm thì… mà thôi cô có thể về làm đầu bếp nhà tôi luôn được không?”

Thục Nghi bỉm môi “làm thư ký tôi còn đi đây đi đó ra ngoài, làm đầu bếp cho anh tối ngày ở dưới bếp tôi không ham”.

“Cô sẽ vừa làm thư ký và nấu ăn cho tôi, tôi tính gấp đôi” Thiên Phong ra điều kiện.

Đề tôi suy nghĩ lại rồi trả lời anh. Giờ thì tôi đi về, anh cứ từ từ mà ăn.

“Cô đứng lại cho tôi, cô mà bước ra khỏi phòng thì ngày mai đừng đến công ty làm việc nữa”.

“Tại sao? Sếp về nhà rồi thì giờ tôi cũng về”.

“Cô bị điên à, giờ này khuya rồi con gái ra đường không an toàn”

“Tôi có kêu anh tài xế đợi tôi ngoài cổng rồi” Thục Nghi mệt mỏi trả lời.

“Tôi kêu hắn ta về lâu rồi” Thiên Phong đáp lại nhẹ nhàng.

“Cái gì?” cô hét lên. “Sao anh có thể làm vậy với tôi?”

“Tôi nói một lần, không nói hai lần. Bây giờ tôi ăn xong rồi muốn đi vệ sinh”.

“Vậy sếp đi đi, nói tôi làm gì?”

“Tôi không đi nổi, tôi muốn cô đỡ tôi đi”

“…” gương mặt Thục Nghi không cảm xúc vì mỗi lần đỡ Thiên Phong là rất nặng và mệt.

“Tôi muốn đi vệ sinh” Thiên Phong nhắc lại lần nữa.

Thục Nghi choàng vai ôm eo đỡ anh dựa người vào mình và đưa anh ta vào nhà vệ sinh. Cô đưa anh vào trong nhà vệ sinh rồi cô đi ra ngoài, Thiên Phong đứng gục đầu vào tường, tay chống tường hét lớn:

“Thục Nghi! tôi là người đang say mà…làm sao đi được”1

Đến lúc này thì Thục Nghi hết chỗ nói và chạy vào. Thiên Phong lúc này đứng không nổi mà từ từ quỳ xuống dần dần. Thục Nghi mở cửa đỡ anh lên.

“Cô có thể nhanh được không? Tôi sắp chịu không nổi nữa rồi”.

Thục Nghi ôm Thiên Phong từ phía sau để chống đỡ cả người sếp Lục mà cũng không nhìn thấy tiểu đệ của sếp.

“Tôi không cởi ra được” Thiên Phong nói.

“Trời…sếp không tự cởi ra được hả? Tôi đứng tư thế này làm sao mà cỡi giúp sếp” Thục Nghi ….muốn rốt nước mắt với anh sếp siêu lầy lội này quá à.1

“Tôi không biết, cô mau cởi cho tôi”

Thục Nghi muốn quăng người này đi luôn cho rồi. Cả buổi tối cô vừa mệt, còn bị cướp nụ hôn đầu, rồi nấu ăn cho anh ta, giờ tới chuyện đi vệ sinh cá nhân cũng không tha cho cô. Sếp say mà hành người khác quá, làm thư ký thôi mà chứ có làm vợ đâu mà bao trọn gói kiểu này. Lời nói ấy cô chỉ dám nói mình cô biết.1

Thục Nghi đặt anh ngồi xuống, cởi nút quần, kéo khóa quần xuống sẳn. Đỡ anh đứng lên, tuột quần anh xuống.

“Như vậy được chưa?”

“Còn cái quần lót, cô để trang trí cho tôi hả?”

“Ờ tôi quên” Thục Nghi lúng túng, cô nhắm mắt cởi quần lót xuống…vật giữa hai chân được giải phóng.

Sau một hồi cô nghe tiếng nước chảy.

Thục Nghi nhẹ nhàng hỏi “Sếp ơi! xong chưa?”

Cô thấy anh im lặng, cũng không còn nghe tiếng nước chảy nữa. Bây giờ quan trọng là kéo quần lên mà không biết làm sao để kéo với tư thế ôm anh phía sau như thế này.

Thục Nghi chịu không nổi, chỉ có thể vừa ôm anh và vừa kéo về giường. Đôi chân Thiên Phong dài lê trên mặt đất, quần thì chưa kéo lên nên ngày càng tuột xuống hơn.

Khó khăn lắm mới lôi được Thiên Phong lên giường, lật ngược anh nằm sắp để không thấy tiểu đệ của anh đang đứng ngẩng đầu với cô.1

Sắc mặt Thục Nghi đỏ lên, tai và cổ cũng phiếm hồng.

Thiên Phong cựa quậy quay người trở lại, tiểu đệ của anh lần nữa đứng nghiên ngang chào cô.

“Á…” Cô la nhẹ chợt nhớ lại lấy tay che miệng lại, lùi lùi về phía ghế ngồi xuống.

“Cô la gì? Nó thích cô nên mới chào cô thôi mà. Đó giờ chắc cô cũng nghe nhiều người nói về tôi. Tôi là người không mê sắc và cũng không gần phụ nữ, người ta đồn tôi là một tổng giám đốc mắc bệnh ghét phụ nữ hay là gay chẳng hạn. Nhưng từ khi tôi biết về cô, đi chung cô gần cả ngày…tôi thật sự có dục vọng và cảm xúc với cô nhiều lắm vì cô là người tôi thầm yêu.... bảy năm” giọng nói có chút thai đổi ở cuối câu.1

“Sếp…anh đang nói đùa à”.

“Không” Thiên Phong ngồi dậy kéo quần và ngồi đối diện cô, anh thở hơi dài rồi nói tiếp “Có lẽ tôi thay đổi ngoại hình nên em không nhận ra tôi nữa rồi. Bảy năm trước em còn nhớ ở con hẻm nhỏ, em đã cứu tôi không?” anh đột ngột thay đổi cách xưng hô.

Thục Nghi lục lại trí nhớ của mình, nhưng trong trí nhớ của cô là một chàng trai mập mạp chứ không phải …như sếp thế này?

Thiên Phong không chờ câu trả lời của Thục Nghi mà nói tiếp “Nhờ có em lần đó cứu tôi và cho tôi động lực giảm cân, an ủi, động viên tôi. Tôi nhớ lần đó em nhanh trí dụ bọn du côn đấy rồi nắm tay tôi chạy thoát khỏi bọn họ. Bàn tay em mềm mại đến tận bây giờ tôi còn nhớ cái cảm giác nắm tay em ấy”.

Thục Nghi! Không nghĩ lần đó mình cứu được một người mà còn có thể làm thay đổi luôn cách suy nghĩ của họ. Hôm nay đúng là nhiều bất ngờ với cô quá, cô không thể tiếp nhận hết.

“Thời điểm đó, phải nói là khoảng thời gian đen tối của anh, anh mắc một căn bệnh lạ. Muốn tìm ra đúng loại thuốc thì anh phải thử tất cả các loại thuốc mà Bác sĩ đưa cho, uống nhiều đến nổi thân hình anh trở thành một chàng mập mạp và bị mọi người ghẹo chọc. Anh đã rất đau khổ, tự ti và cảm thấy cuộc đời này không còn hi vọng. Là em, Thục Nghi! em chính là người mang tới ánh sáng cho cuộc sống này giúp anh vượt qua mọi rào cản và quyết tâm giảm cân”.

“Bây giờ anh hết bệnh chưa?” Thục Nghi lo lắng.

“Bây giờ căn bệnh của anh tạm thời ổn, nhưng hết hằn thì phải chờ thời gian không nói trước được”

“Vậy anh có uống thuốc gì không?”

“Không, anh cũng ngưng thuốc lâu rồi. Thục Nghi! Suốt bảy năm qua anh đã tìm kiếm em mà không tìm được, anh buồn lắm. Đến ngày hôm qua khi trợ lý Kim chuyển cho anh xem hồ sơ thư ký mới anh mới nhận ra em, khuôn mặt đó vẫn không thay đổi chút nào.”

“Anh hồi hợp khi gặp em, khi em bước vào phòng anh thì anh muốn chạy lại ôm em ngay lập tức nhưng anh nghĩ em sẽ không nhận ra anh và như thế sẽ làm em sợ anh hơn"

“Đến khi gặp mặt nhau lần đầu, em không nhận ra anh đều đó anh cũng dễ hiểu và anh không trách em. Ngồi chung xe cả lúc đi và lúc về anh muốn… nhưng anh đã kiềm chế lại nó, kiềm chế để nói rõ ra những chuyện xảy ra giữa chúng ta, cho em chấp nhận từ từ mọi thứ rồi anh mới…Nhưng đến khi về nhà vào phòng anh đã không kiềm chế nổi bản thân và ôm hôn em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.