Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 35: Buổi sáng ngọt ngào




Buổi sáng, mặt trời nhô lên cao những tia nắng len lõi vào cửa sổ xuyên qua căn phòng phủ toàn bộ màu trắng.

“Em dậy chưa? Sáng rồi bé yêu. Tối hôm qua ngủ ngon quá không hay biết gì hả?”

“Ưm, em mệt quá…tối qua anh đã “ăn” em đến bao giờ?” cô mở mắt từ từ ngước nhìn anh cười nhẹ

“Bao giờ mệt thì thôi”

“Anh…đáng sợ quá” Cô lấy chăn che mặt tỏ vẽ sợ hãi.

“Chào buổi sáng em yêu? Hôm nay chúng ta lại đến công ty nhé!!!”

“Dạ” cô cựa quậy trong vòng tay của anh, không để ý ngồi dậy làm tấm chăn quấn trên người trượt xuống để lộ thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân. Cô quên hôm qua do quá mệt mà ngù quên chưa mặt đồ…

Thiên Phong ngồi dậy dựa vào đầu vào giường, vươn cánh tay rộng ôm lấy cô. Anh gục đầu vai cô tham lam ngửi mùi hương quen thuộc không cản được sự ham muốn chiếm lấy cơ thể cô lần nữa, đặt nụ hôn lên vai, cổ và tấm lưng trắng mịn màng.

“Ưm…em còn mệt lắm” cô khó khăn cựa quậy vì hành động của anh.

“Ừm, xin lỗi hôm qua anh làm cho thỏa cơn dục vọng ham muốn của mình mà không nghĩ cho em” Anh đứa tay luồn vào trong chăn lần vào bụng cô, dịu dàng xoa.

Thiên Phong hôn cô, một nụ hôn mang đầy ham muốn lần nữa, lưỡi anh khuấy đảo trong khuôn miệng cô một cách nhẹ nhàng, từng chút một liếm và mút điên cuồng, dây dứt và đầy kích thích. Tay anh từ bụng dười giờ đã lần mò lên hai gò bồng đào đều đặn theo nhịp thở mà xoa nắn thỉnh thoảng còn cố ý bóp mạnh để tạo cảm giác kích thích hơn cho cô.

Anh mân mê hai đình đồi không buôn tha khiến cô hết lần này đến lần khác trong tâm trạng hoan lạc, đôi mắt nhắm hờ hưởng thụ từng đợt sóng nhỏ đi qua.

“Ưm…ân…ưm…em muốn”

“Em muốn gì hả em yêu?”

“Anh biết mà”

“Ừm, anh sẽ làm…từ từ thôi”

“Ưm, em khó chịu lắm”

Vậy em còn mệt không?”

“Em hết mệt rồi…nhanh lên anh”

“Phải từ từ…đừng hối anh mất vui”

“Ưm…a….”

Chiếc lưỡi anh đi dọc cơ thể cô, tham lam ngậm lấy day dứt cắn, mút một cách điên cuồng, tay không không quên nhiệm vụ xoa nắn bên còn lại, mâm mê trên đình đồi. Bàn tay dưới đã luồn vào hai chân cô và đi qua đám rừng rậm vào hang ẩm ướt kia từ bao giờ.

Âm thanh rên rỉ ngày càng nọt ngào phát ra từ miệng cô, kích thích sự hưng phấn của anh.

“Phong! em muốn…muốn…anh cho vào ngay đi mà”

Anh tiếp tục hôn khắp người khiến cơ thể cô run lên mỗi khi đôi môi ấy chạm vào cơ thể mẫm cảm của mình, anh ngậm cắn nhẹ vào xương quai xanh, dịu dàng hôn lên đó đến phát ra tiếng kêu “chụt…chụt”

Bên dưới của cô đã ẩm ướt, anh trượt từng ngón tay vào mà khám phá xung quanh. Cô co giật này người vì sự kích thích, âm thanh rên rỉ yêu kiều mê hoặc cả tâm trí anh.

“Ân…em…em…muốn…a”

Cô vùng vẫy cả người “…em…cảm thấy rất ngứa…aa”

Không muốn cô đợi chờ thêm nữa, anh đè cô xuống bên dưới thân thể của mình, tách hai chân của cô ra và cho vật nam tính của anh đi vào một cách nhẹ nhàng rồi từ từ luân chuyển nhanh dần.

Cô bị vật nam tính ấy vào đến không còn chút sức lực nào, toàn thân rã rời, tan chảy như nước, miệng liên tục rên la khoái cảm dồn dập

"Ưm...của em thật chặt mà. Cứ như lần đầu vậy?

"Em cũng như thế...sướng quá đi....a...â..sâu quá..."

"Ngoan nào..."

Anh hôn lên môi cô, tay không rảnh rỗi mà xoa nắn ngực cô.

"Sắp ra rồi....ưm..."

Vài lần như vậy. Anh và cô cuối cùng cũng ra cùng nhau. Dòng trắng đục chảy ra nhiều đến nỗi tràn ra mép đùi trắng nõn nà của cô.

Cả hai mệt mỏi nằm xuống giường. Anh trán ướt đẫm mồ hôi. Cô đã thấm mệt.

Anh ôm cô vào lòng dịu dàng cất giọng

"Em mệt rồi chứ. Hay là chúng ta làm thêm một hiệp nữa đi"

"Anh không đi làm hả?"

"Anh muốn nghỉ để ăn em cả ngày"

"Ư...em không chịu...em mệt rồi không chịu được nữa đâu"

"Vậy thì chúng ta ngừng ở đây vậy"

"Dạ"

Cô mệt mỏi tựa đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh. Thiên Phong ôn nhu hôn lên tóc cô một nụ hôn.

Anh bế cô vào nhà vệ sinh, tắm sạch sẽ cho cả hai và đi đến công ty. Hôm nay đi đến công ty muộn hơn những ngày thường nhưng trong lòng cả hai cực kì thoải mái và hạnh phúc.

Tổng giám đốc Lục cũng vui vẻ trở lại sau những ngày cô thư kí vắng bóng, vẫn là chiếc áo sơ mi trắng, bộ vest màu đen huyền bí cùng chiếc quần tây cùng màu khiến người khác nhìn không biết chán với vẽ ngoài lịch lãm cùng khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Tổng giám đốc thì không ai sánh bằng.

Đến văn phòng, mỗi người một công việc riêng. Anh sắn tay áo đến khuỷu tay như thói, một cút áo được mở hờ thấp thoáng lộ ra yếu hàu nam tính quyến rũ, nhan sắc tuyệt hảo cùng thần thái lạnh lòng dứt khoát.

Một bộ dang nghiêm túc khi ngồi ở bàn làm việc khiến cho nhiều người khi mới lần đầu tiếp xúc phải khiếp sợ nhất là Ngô Thục Nghi nhưng rồi cô cũng quen với hình ảnh ấy, nhưng ngược lại đối với cô anh sẽ không tỏ vẻ lạnh lùng hay khó ưa đến như vậy mà luôn nở một nụ cười mỗi khi cô gõ cửa đến thăm anh, đưa tài liệu anh kí hay pha cho anh cốc café.

Tối trên đường về nhà, anh nhìn sang cô cách ăn mặc hôm nay nhẹ nhàng quyến rũ. Chiếc đầm đen body vòng eo thon gọn cúp ngực với đôi chân thon dài trắng mịn không tì vết. Muốn "ăn" cô ngay lập tức mà không chờ về nhà. Nghĩ là làm, Anh đánh một vòng đường xa để về và trên đường dừng lại ở bóng cây to. Cảm thấy nơi đây an toàn, anh dừng lại. Cửa kính hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt mĩ nam lạnh lùng đang tươi cười với cô gái ngồi cạnh.

"Phong, sao dừng xe ở đây?"

"Em ra ghế sau nằm xuống đi, anh có bất ngờ cho em"

"Bất ngờ gì vậy? em tò mò quá" đôi mắt long lanh chờ đợi.

"Muốn biết thì em ra ghế sau nằm đi nào"

"Dạ" cô làm theo lời mà không thắc mắt nữa.

Cô nằm xuống băng ghế sau, chiếc đầm cũng bị kéo lên bên hông, nơi riêng tư anh đã nhìn thấy rõ hơn vừa trơn bóng kiềm lòng không được nên cúi đầu ngậm trong miệng.

Anh nắm lấy mông nhỏ mềm mại, đầu lưỡi mềm mại nhắm thẳng khe hở, ra sức liếm hút nước mật bên trong hang động nhỏ, hương vị thơm ngọt trong miệng.

Thục Nghi phản ứng vặn vẹo cơ thể và không ngừng rên rỉ khe khẽ.

"Ưm...Phong...quà bất ngờ của anh đây sao?"

"Em thích không? anh muốn thử cảm giác lạ"

"Ưm..."

Hôm nay anh không đi từ môi trên cô như bao lần mà bắt đầu từ môi dưới mà làm càng.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chăm chú vào nơi xinh đẹp kia. Một ngón tay anh đẩy hai cánh hoa, bên trong khẽ run rẩy, chất lỏng trong suốt theo khe hở kia chảy ra ngoài.

Anh cuối đầu đưa đầu lưỡi dọc theo khe rảnh miệng nhỏ di chuyển, môi anh hoàn toàn bao bọc chỗ kiều phấn, từng ngụm từng ngụm một, cổ họng phát ra âm thanh "chậc, chậc".

"Ân...dừng lại...a...Phong"

Thục Nghi co giật run lên từng cơn nhưng có dòng điện chạy qua xâm nhập vào thân thể cô, từng đợt sóng triều cuốn lấy khiến cô chìm sâu.

Anh muốn đưa vật nam tính vào mà không cần suy nghĩ gì. Hôm nay anh muôn ăn cô nhanh chóng nhất có thể để giải thoát vật nam tính đã nhô lên từ lâu.

Sau môt lúc làm những đều cần làm của cuộc chiến Lục Thiên Phong hô hấp ngày càng sâu, con người anh nóng rực, anh cho vật nam tính đi vào chậm dần rồi nhanh hơn. Tiếng rên rỉ nủ non cô gái bên dưới càng nhỏ đi và đứt quãng.

Sau một lúc anh lại đưa hai chân cô lên cao và thúc vào gấp người cô lại mỗi khi ra vào. Tư thế này anh cực kì thích và luôn làm mỗi khi ăn cô. Mồ hôi trên trán tuông rơi, quần áo trên người cả hai người vẫn còn, hơi lộn xộn nhưng chỉ cởi những cái gì không cần thiết và tiện cho cả hai người.

Cao trào lên cho cả hai không biết bao nhiêu lần, nhất là cô gái cô đã bắn hai lần dòng nước trong xuống. Bên trong xe bây giờ cực kì nóng mặc dù có mở máy lạnh hòa vào đó là những mùi vị của sự ân ái cả hai xen lẫn tiếng rên khe khẽ và tiếng thở dốc người đàn ông.

Thời khắc quan trọng anh phun trào núi lửa, kết thúc một cuộc ân ái trên xe đầy thỏa mãn cho cả hai. Tiếng thở dồn dập không ngừng bên trong xe.

Sau khi chỉnh lại trang phục của cả hai, cô gái ngồi dựa vào ghế không còn sức lực nào. Đôi mắt mơ màng nhắm hờ nhìn ra ô cửa. Lúc này cũng hơn 7 giờ tối.

"Mẹ Anh gọi điện, cuối tuần về nhà ăn cơm, chở em theo cùng nữa. Mẹ nhắc em mãi"

Thục Nghi im lặng không nói gì thêm.

"Em giận anh à, anh xin lỗi"

"Em mệt rồi không nói chuyện anh nữa"

Biết cô giận, anh đánh xe vào trung tâm. "anh dắt em shopping cho hả giận há?"

"Em không cần, em mệt rồi"

Anh xuống xe, vòng qua mở cửa và bế cô ra ngoài vào trung tâm mua sắm. Mọi người nhìn anh và cô, cô cảm thấy ngại ngùng.

"Anh cho em xuống đi, em tự đi được. Mọi người nhìn..."

"Mặc kệ họ vợ ang mà anh phải bế thôi"

"Thôi mà, anh bỏ em xuống đi"

"Em hết giận đi anh bỏ em xuống"

Do dự một lúc.

"Thôi được rồi em hết giận anh rồi"

"Vậy có ngoan không nào, vào đây mua chút đồ cho em và ba mẹ. Cuối tuần về cùng anh nhé"

"Dạ, mua xong mình đi ăn được không anh. Em đói rồi"

"Tất nhiên là được rồi, nhưng đi ăn trước đi. Anh sợ em xỉu"

"Dạ"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.