Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 22: Cuộc gọi của mẹ




“Em muốn cái gì? Nói chuyện đứt quãng như vậy ai mà hiểu?”

Thiên Phong anh đang đùa em đấy hả, em muốn gì anh là người rõ nhất mà.

“A…muốn anh làm nhanh…lên”

Thiên Phong dừng lại vài giây anh tiếp tục đưa hai chân cô gác lên vai anh, khiến anh dễ dàng vào bên trong và sâu hơn nữa.

“Aaaa…”

Cứ tiếp tục tư thế chậm rãi, ngay cả anh còn không chịu đựng được nhip điệu này huống chi là cô đang sung sướng. Đến bây giờ Thục Nghi không chịu cái nhip điệu chậm rãi này nữa, cô nũng nịu cùng anh:

“Ông xã…em yêu anh…aanh…nhanh lên chút đi mà”

Nghe được câu nói này, thật mãn nguyện cho Thiên Phong từ nảy giờ. Anh điên cuồng ở trong cơ thể,cô bắt đầu chuyển động liên tục và nhanh theo yêu cầu của cô. Anh gập người cô lại cắn cắn và mút liếm thoả thích.

Thục Nghi kích thích vô cùng, cô vặn vẹo cơ thể không ngừng, hai tay bám víu vào cổ anh, cây gậy ấy đang bên trong cơ thể đốt cháy toàn bộ, lòng say mê thân thể chìm đấm trong tình yêu và khát vọng. Miệng không ngừng phát ra tiếng rên nỉ non.

“A…Thiên Phong… tuyệt quá”.

Thiên Phong lại chuyển cô sang tư thế khác, mông hướng về phía anh, anh ôm phần eo thon gọn của cô cứ đong đưa Thục Nghi không ngừng, anh mạnh mẽ dùng sức tiến sâu vào bên trong cuồng nhiệt. Vì mỗi một tiếng rên của cô không ngừng tràn ngập kích thích hương vị, anh càng thêm nhiệt huyết và sôi trào, chẳng những thế anh không ngừng đông đưa phần eo.

Tiếng rên rỉ của Thục Nghi ngày càng cao.

“A…nhẹ chút…a…em…em…chịu không nổi”

Rõ khổ, nhanh quá cũng nói chậm quá cũng than. Mà cho dù cô muốn nói gì đi nữa thì đây là hình phạt anh dành cho cô vì đã lừa dối anh.

“Ưm…anh…em chịu không nổi chậm…chậm thôi”

Vừa dứt câu thì bên trong Thục Nghi bắn ra một dòng nước trong suốt thẳng ra ngoài, cô thật sự lên đỉnh rồi.

“Thục Nghi! Em xem em đã lên đỉnh rồi”

“Em muốn cái gì? Nói chuyện đứt quãng như vậy ai mà hiểu?”

Thiên Phóng anh đang đùa em đấy hả, em muốn gì anh là người rõ nhất mà.

“A…muốn anh làm nhanh…lên”

“Ông xã…em yêu anh…aanh…nhanh lên chút đi mà”

Nghe được câu nói này, thật mãn nguyện cho Thiên Phong từ nảy giờ. Anh điên cuồng ở trong cơ thể cô bắt đầu chuyển động liên tục và nhanh theo yêu cầu của cô. Anh gập người cô lại cắn cắn đẩu nhũ kia và mút liếm thoả thích.

Thục Nghi kích thích vô cùng, cô vặn vẹo cơ thể không ngừng, hai tay bám víu vào cổ anh, vật cứng ấy đang bên trong cơ thể cô đốt cháy toàn bộ, lòng say mê thân thể chìm đắm trong tình yêu và dục vọng. Miệng không ngừng phát ra tiếng rên nỉ non

“A…Thiên Phong… tuyệt quá”.

Thiên Phong lại chuyển cô sang tư thế khác, mông hướng về phía anh, anh ôm phần eo thon gọn của cô cứ đong đưa cô thể Thục Nghi không ngừng, anh mạnh mẽ dùng sức tiếng sâu vào bên trong Thục Nghi cuồng nhiệt. Vì mỗi một tiếng rên của cô không ngừng tràn ngập kích thích hương vị, anh càng thêm nhiệt huyết và sôi trào, chẳng những thế anh không ngừng đông đưa phần eo.

Tiếng rên rỉ cùa Thục Nghi ngày càng cao

“A…nhẹ chút…a…em…em…chịu không nổi”

“Thục Nghi! Em xem em đã lên đỉnh rồi”

Nhưng Thiên Phong anh chưa ra vì thế anh còn tiếp tục công việc của mình. Mồ hôi trên tấm lưng lẫn vầng trán đang đọng lại bên trên cơ thể. Anh chìm đắm thân thể, khít khao mềm mại ra ra vào vào cuồng nhiệt, giữ lấy eo cô quay lại tư thế cô nằm dưới anh nằm trên tràn ngập ra vào cuồng nhiệt như muốn thiêu đốt con người ta. Thục Nghi cảm thấy thân thể cô giờ như nước, không còn sức lực nào, tiếng rên trờ nên khan đặc trong cổ họng cô, thân thể không còn là của chính mình.

Lục Thiên Phong lấy tiết tấu nhanh dần, ra ra vào vào bên trong Thục Nghi bắn toàn bộ mầm móng lấp đầy hang động nhỏ hẹp của cô. Cả cơ thể anh ngã trên người Thục Nghi mà thở gấp sau khi cả hai lên đỉnh.

Tiếng điện thoại của Lục Thiên Phong vang vọng, buộc lòng anh đứng dậy bước lại bàn lấy điện thoại sau trận chiến hơn hai tiếng đồng hồ.

Thục Nghi lòm còm ngồi dậy, mặc lại quần áo và chỉnh trang lại trang phục. Cô bước xuống ghế sofa xém nữa là ngã rồi vì phía dưới còn hơi đau.

[ Alo!]

[Con chịu nghe điện thoại rồi đấy à, con biết mẹ điện thoại cho con bao nhiêu cuộc rồi không?]

Thiên Phong nghe giọng biết là mẹ anh nên ra dấu im lặng với Thục Nghi. Nhưng dù có đau cô nào để anh yên, bước lại gần cởi áo vest anh ra, cởi từng nút áo đưa lưỡi dạo từ yết hầu rồi đánh lưỡi lên quanh cổ Thiên Phong rà chiếc lưỡi mềm mại đến khuôn ngực. Mút hai hạt đậu và đánh vòng quanh liên tục.

Mặc dù vừa mới xong nhưng cứ cái đà Thục Nghi làm cho anh thì điện thoại có thể rơi xuống mất thôi. Vừa nghe điện thoại của mẹ vừa tận hưởng dồn dập khoái cảm run bần bậc.

[Ư....à con có việc... bận nên không nghe kịp, xin lỗi mẹ]

[Sao nghe giọng con khàn đứt quảng vậy? không khỏe ở đâu à?

[Dạ...con... không sao? có gì mà mẹ gọi con giờ này]

[Lâu rồi con không về nhà ăn cơm. Sau giờ làm về luôn nhé! Sẳn dẫn bạn gái về luôn cho ba mẹ. Con mà không dẫn ai về thì đừng trách mẹ]

Cúp máy.

Không chờ Thiên Phong đáp lại.

[Mẹ ơi…! Tút…tút…tút]

Thục Nghi nghe âm thanh bên kia "tút...tút" cô lùi lại không chọc ghẹo anh nữa vì sợ "thịt" lần nữa và giả vờ ngơ ngác nhìn anh, “sao vậy anh?”

“Mẹ anh cúp máy rồi, em muốn anh làm nữa không mà chọc ghẹo anh. Nhưng mà làm vậy anh thích"

“Bác gái nói gì vậy?” cô đánh sang chuyện khác

“Mẹ anh gọi về ăn cơm vì lâu rồi anh không về, với lại…”

“Với lại sao… anh?”

Thiên Phong nói “Mẹ kêu anh dẫn bạn gái về nếu không đừng trách mẹ. Mà anh cũng nói nhiều lần rồi em không chịu nghe và chịu về ra mắt mẹ cùng anh”. Thiên Phong như muốn trách tội Thục Nghi, anh quan sát thát độ của cô.

“Em biết nhiều lần anh đề cặp đến chuyện này nhưng nhà em và nhà anh khác nhau quá, em lại là con gái bươn chải từ nhỏ và từng làm trong quán…bar thì…mà nếu mẹ biết thì sao nữa đây” Thục Nghi cự kỳ lúng túng.

“Em cứ thì…mà…nên giờ mẹ trách tội. Anh cũng nói bao nhiêu lần rồi em đừng tự ti về hoàn cảnh của mình, đâu ai muốn sinh ra như vậy đâu? Vả lại mẹ anh cũng không quan tâm những điều như em nói, bà chỉ chú ý đến con người em như thế nào thôi”.

“Thục Nghi! Giờ mình về nhà ba mẹ anh luôn nha”

Không đợi Thục Nghi trả lời anh kéo tay cô bước ra văn phòng và lên xe hướng về nhà ba mẹ Thiên Phong. Cô cũng quên đi phần đau phía dưới của mình.

Đang trên xe.

“Thiên Phong! ghé mua đồ về làm quà biếu ba mẹ anh nữa”

“Chuyện đó em khỏi lo, anh đã lo hết rồi và bỏ ở cóp xe”

“Ơ, sao anh nhanh vậy? anh biết trước phải không?”

“Ừm, anh biết trước vì ba mẹ hối anh lấy vợ để lo cho sự nghiệp. Anh cũng hối em mà nhiều lần em có chịu đi đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.