Sáng sớm mùng Một đầu năm, Y Minh Trạch nhận một cú điện thoại.
Lâm Tiểu Mãn bên cạnh cũng đã tỉnh, đội quả đầu gà bới ngồi dậy,
Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt Y Minh Trạch dần trở nên khó coi, cuối cùng nói một câu “Tôi sẽ về ngay”, sau đó cúp máy.
Lâm Tiểu Mãn vội hỏi: “Sao vậy anh Y?”
“Bệnh của ông nội lại tái phát, giờ anh phải về thành phố Giang.” Giọng Y Minh Trạch có vẻ tỉnh táo, nhưng động tác mặc quần áo lại thể hiện rõ sự lo lắng.
Lâm Tiểu Mãn sợ hãi, vội vén chăn, “Vậy em đi gọi cha đưa anh ra nhà ga!”
Xảy ra chuyện đột xuất, nhưng cũng may trong dịp Tết vé tàu xe đến thành phố lớn không khó mua, cha Lâm lái xe đưa Y Minh Trạch đến ga tàu, Lâm Tiểu Mãn cũng đi theo.
Lúc xếp hàng đợi xét vé, Lâm Tiểu Mãn còn gấp gáp hơn cả Y Minh Trạch, hận không thể quay vòng vòng bên người Y Minh Trạch, “Ai nha em không yên tâm được, không thì em về cùng anh!”
Ánh mắt sốt ruột của Lâm Tiểu Mãn rơi vào mắt Y Minh Trạch, khiến trái tim bất an của anh bình ổn lại.
Anh vuốt vuốt tóc Lâm Tiểu Mãn, nói: “Không sao, anh có thể xử lý, với lại giờ em cũng không kịp mua vé.”
Lâm Tiểu Mãn mở app bán vé ra, quả nhiên, vé chuyến tàu này đã hết sạch.
“Em cứ ở nhà ngoan ngoãn ăn tết.” Y Minh Trạch nói, “Sau khi về thành phố Giang thì tới nhà trọ của anh đi, đừng về ký túc xá nữa.”
Lâm Tiểu Mãn ngơ ngác, “Thế nhưng…”
Y Minh Trạch cắt ngang lời do dự của Lâm Tiểu Mãn: “Phụ huynh hai đứa bạn cùng phòng của em vẫn đang tranh cãi, ngay cả Ngô San cũng không chịu được phải dọn ra ngoài, em muốn tiếp tục ở lại làm bia ngắm cho người ta à?”
Lâm Tiểu Mãn ngạc nhiên, ngay cả việc bạn cùng phòng của cậu rút khỏi ký túc anh cũng biết, sao chuyện gì anh cũng biết vậy?
Đến lượt, Y Minh Trạch bỏ vào túi áo Lâm Tiểu Mãn thứ gì đó, sau đó vội vã vào trạm xét vé.
Lâm Tiểu Mãn móc ra xem, là thẻ ra vào và chìa khóa nhà trọ.
Thật ra anh Y nói rất có lý, có trời mới biết người nhà Mã Thanh Tự với Vương Thự muốn làm ầm ĩ đến bao giờ. Nhưng dù sao nhà cũng là của Y Minh Trạch, tuy Y Minh Trạch không ở, nhưng cậu ngang nhiên vào ở thì quả là chiếm món hời.
Lâm Tiểu Mãn vô cùng xoắn xuýt bỏ chìa khóa và thẻ vào túi.
Buổi sáng mùng Một năm nay có thể nói là vội vàng sấp ngửa, cha Lâm vừa lái xe khỏi nhà ga, Lâm Tiểu Mãn đã bắt đầu nhớ Y Minh Trạch.
Thật sự cậu rất buồn, hôm nay đáng ra là tới nhà ông bà ngoại chúc tết, hai cụ nghe kể Lâm Tiểu Mãn đưa bạn về chơi, là con trai, hai cụ rất vui, muốn được gặp người bạn tốt của cháu trai.
Lâm Tiểu Mãn hơi buồn bã dựa lưng vào ghế.
Cảnh tượng cùng nhau ăn cơm tất niên hôm qua vẫn còn rõ mồn một, cậu nấu cơm cho anh Y, cùng anh Y xem Xuân Vãn, đưa anh Y đi đốt pháo, sau đó, anh Y nói với cậu một câu trong tiếng pháo nổ.
Cậu không nghe rõ, nhưng nhớ mang mang khẩu hình, trước tiên là hai chữ “Tiểu Mãn”, sau đó là ba chữ…
Cậu chợt ngồi thẳng người dậy.
Sau khi tính toán cân nhắc khẩn trương một hồi, Lâm Tiểu Mãn trừng to mắt, cậu có một kết luận vô cùng kinh người!
–
Hai hôm trước Trần Văn Kỳ biết tin Y Minh Trạch đến nhà Lâm Tiểu Mãn ăn tết, thế là sớm mùng Hai bỏ lại anh em bạn bè, chạy tới xem Y Minh Trạch như thế nào, kết quả Y Minh Trạch đã đi mất, cô thất vọng đến độ ăn chực hai bát cơm lớn ở nhà Lâm Tiểu Mãn, còn tranh thủ được một cái lì xì dày từ cha Lâm mẹ Lâm.
Sau bữa cơm, Lâm Tiểu Mãn và Trần Văn Kỳ cùng nhau ra bãi đất trống bên con đường đối diện, hai người ngồi trên cầu bập bênh.
Bốn bề vắng lặng, Lâm Tiểu Mãn kể lại một mạch chuyện Y Minh Trạch là trai thẳng, rồi cả câu nói mà Y Minh Trạch nói với cậu trong tiếng pháo đêm giao thừa, các thể loại plot twist, cao trào thi nhau ập tới, Trần Văn Kỳ nghe mà lú.
“Anh ta nói thích cậu, chẳng lẽ không tốt à?” Giật mình thì giật mình, nhưng Trần Văn Kỳ luôn nắm được trọng điểm.
“Không tốt.” Lâm Tiểu Mãn nói.
“Vì sao đôi bên cùng có tình cảm lại không tốt?” Trần Văn Kỳ buồn bực.
“Bởi vì anh ấy là trai thẳng.” Lâm Tiểu Mãn nghiêm túc nói, “Quãng thời gian tớ theo đuổi anh ấy chính là một dạng quấy rối, nếu thật sự anh ấy bị tớ làm ảnh hưởng đến xu hướng tính dục, ảnh hưởng đến cả đời, vậy là tớ đã hại anh ấy.”
Trần Văn Kỳ ngẩn người, nhanh chóng hiểu ý Lâm Tiểu Mãn, đồng thời nhớ lại hồi trước Lâm Tiểu Mãn từng bị vu cáo là quấy rối trai thẳng như thế nào, trong lòng Lâm Tiểu Mãn, thích trai thẳng là điều tối kỵ.
Trần Văn Kỳ khuyên nhủ: “Nhưng chúng ta phải nhìn vào hiện thực, hiện thực chính là, cậu đã bẻ cong anh ta, ván đã đóng thuyền, nếu bây giờ cậu quẳng anh ta đi, chẳng phải là ghẹo xong rồi chạy, không chịu trách nhiệm, sai càng thêm sai sao?”
Trần Văn Kỳ luôn có chủ kiến hơn Lâm Tiểu Mãn, rất nhiều chuyện của cậu là nhờ Trần Văn Kỳ phân tích, lời này của cô tất nhiên là sức ảnh hưởng không nhẹ đến cậu.
Hai tay Lâm Tiểu Mãn nắm lấy tay vịn cầu bập bênh, rơi vào trầm tư, vẻ lo lắng trên mặt lại bớt đi nhiều.
Sau một hồi, đầu cầu bên kia truyền đến giọng nói xa xôi: “Nghĩ thông chửa? Nghĩ thông rồi thì mau thả chị xuống, trên này lạnh chết rồi!”
Lâm Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn, đầu bên kia Trần Văn Kỳ bị cậu dùng cân nặng bẩy lên cao, không biết đã phơi bao lâu trên đó, cậu vội vàng co chân, thả Trần Văn Kỳ xuống.
“Nhưng tớ không xác định được là anh ấy nói thích tớ thật hay không, hôm đó tớ uống say, rất có thể đã xuất hiện ảo giác.” Lâm Tiểu Mãn khó xử.
Trần Văn Kỳ cười nói: “Này quá đơn giản, cậu hỏi thẳng anh ta là được mà?”
“Sao hỏi được!” Lâm Tiểu Mãn cất cao giọng, rồi lại hạ volumn, “Lỡ đâu tớ tính sai, chẳng phải lại thành quấy rối người ta à?”
Lâm Tiểu Mãn nhát gan lại thiện lương, Trần Văn Kỳ rất hiểu cậu, muốn để cậu tự suy nghĩ, phải nói là khó hơn lên trời. Nhưng cô nhận ra, Lâm Tiểu Mãn đã hãm đủ sâu vì Y Minh Trạch, lúc nhắc đến anh Y là mắt sáng lấp lánh, thế là cô đành phải nói: “Được rồi được rồi, cậu đừng hỏi nữa, nếu anh ta lại tỏ tình với cậu, thì cậu đồng ý luôn, thế được chưa?”
Lâm Tiểu Mãn thở dài, gật gật đầu, lại thở dài.
–
Vì bệnh tình của ông nội nên Y Minh Trạch bận rộn cả kỳ nghỉ tết, Lâm Tiểu Mãn rất hiểu chuyện, không làm phiền anh, chỉ len lén nhớ anh.
Lúc gặp lại Y Minh Trạch, đã là đầu học kỳ hai, ngày đầu tiên đội bóng rổ hoạt động trở lại.
Lâm Tiểu Mãn tới trước, trong sân bóng rổ đã rất đông anh em tụ tập, tiếng ném rổ đã lâu không nghe thấy cũng vang vọng.
Chu Lập Viễn thắc mắc: “Lão Y nhà em sao chưa tới?”
Hai chữ “nhà em” khiến Lâm Tiểu Mãn sợ hãi, cậu vội đính chính: “Là anh Y của cả nhà.”
“Nhà ai?”
Đột nhiên một tiếng nói mà cậu ngày nhớ đêm mong vang lên sau lưng, sau đó, một cánh tay rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp luồn qua, một giây sau, lưng cậu đã dựa vào một lồng ngực rộng lớn.
“Nhà mọi, mọi người.” Lâm Tiểu Mãn lắp bắp quay đầu lại, đập vào mắt đầu tiên là cằm, sau đó mới là đôi mắt cười đang rũ xuống của anh.
“Sau này em sẽ biết là nhà ai.” Những lời này là thì thầm bên tai Lâm Tiểu Mãn.
Y Minh Trạch nói rồi, kẹp lấy Lâm Tiểu Mãn, thuận tay kẹp luôn đến phòng thay đồ, như giặc cướp bắt cóc con tin.
Tần Ương nhìn bóng lưng một cao một thấp của Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn, cảm thán: “Chậc chậc, xứng đôi.”
Thành viên chủ chốt của đội có 15 người, 13 người đã đến, Tôn Ninh vinh dự từ chức, Chu Lập Viễn tiếp nhận chức vị đội trưởng, còn Mạnh Đông thì trực tiếp xin rút khỏi đội, lý do là gì không rõ, vị trí của hắn tạm thời do một đàn em năm nhất thay thế.
Về việc rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, mọi người không rõ, cũng ngại đi hỏi người trong cuộc, đành bỏ qua.
Mùa xuân năm nay có một cuộc tranh tài cấp khu vực, các trường đại học của nhiều tỉnh sẽ tham gia, không biết huấn luyện viên Ngô thần thông quảng đại lấy được slot dự tuyển ở đâu, yêu cầu cả bọn luyện tập cẩn thận, tranh thủ đoạt lấy tư cách dự thi chính thức.
Sân bóng rổ bỏ không cả nửa mùa đông rốt cuộc lại náo nhiệt, Lâm Tiểu Mãn ôm sổ ghi chép, vòng tới vòng lui quan sân, chăm chú ghi số liệu của từng thành viên.
Có lẽ năm nay sẽ là một năm không tồi, trạng thái ngày tập luyện đầu tiên của mọi người cực kỳ tốt, luyện một mạch đến hơn 9 giờ tối mới kết thúc.
Tuy tiết lập xuân đã qua từ lâu, nhưng tháng Hai của thành phố Giang vẫn là mùa đông, ra khỏi sân bỏng rổ đang có điều hòa, phải nói là hệt như độ kiếp.
Mọi người nhao nhao quấn chặt quần áo, cằn nhằn thời tiết, sau khi tạm biệt nhau, anh em rất tự nhiên chừa lại “thế giới hai người” cho Y Minh Trạch và Lâm Tiểu Mãn, không ai đi gần hai người này.
Ban đầu cả hai không ai nói gì, đi được một đoạn, Lâm Tiểu Mãn nấp nửa gương mặt trong khăn quàng, hỏi Y Minh Trạch: “Ông nội đỡ chưa ạ?”
“Bệnh tình đã được khống chế.” Y Minh Trạch nói, “Hôm đó ông bị cha anh và Phùng Tuyết Lâm chọc tức.”
Lâm Tiểu Mãn gật gật, hai người lại trầm mặc.
Nhà thể chất rất gần ký túc xá, sắp đến lúc phải tách ra, Lâm Tiểu Mãn muốn tới trạm tàu ngầm ngoài trường, về nhà trọ của Y Minh Trạch.
Nhưng mà, khi cậu rẽ phải, Y Minh Trạch cũng rẽ phải theo cậu.
Cậu hỏi: “Sao anh lại đi đường này?”
Y Minh Trạch đáp: “Đêm nay anh về nhà trọ.”
Lâm Tiểu Mãn “À” một tiếng, cúi đầu, không nói gì nữa.
Không biết vì sao, tự dưng hơi căng thẳng.
Hai người một trước một sau đi hơn mười mét, Y Minh Trạch ở phía sau tự dưng cất tiếng: “Tiểu Mãn, anh có lời muốn nói với em.”
Bước chân của Lâm Tiểu Mãn khựng lại, Y Minh Trạch đi tới trước người cậu.
Nhớ lại đêm giao thừa, nhớ lại những lời Trần Văn Kỳ nói trên cầu bập bênh, Lâm Tiểu Mãn chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn lên trán, trái tim điên cuồng nhảy lên.