Thư Đồng Công Tử

Chương 7




Mặc dù Tề Hạo Nhiên không muốn ở lại trong nhà Hà Triều, thế nhưng hắn cũng không cưỡng lại được sự thuyết phục của Vu Giai Lập, quan trọng nhất là, sau đó hắn cũng nghĩ thông suốt, ban ngày ban mặt, còn thật sợ đối phương sẽ nổi lên ác ý sao, muốn giết người hay sao? Bất hòa chính diện tiếp xúc đối phương, vô luận như thế nào cũng dò xét không được ngọn nguồn của đối phương.

Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ đến, ở trong thành trấn nho nhỏ như thế này, lại có một viện tử như vậy.

Viện tên là “Nhã Viên”, nằm ở một góc nhỏ trong trấn, cũng không dễ ràng thấy được cửa sân viện, sau khi đi vào, lại có một khoảng trời riêng khác.

Núi giả, nước chảy, lối nhỏ vào chốn vắng, gió đêm thổi qua, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.

Mặc dù Vu Giai Lập gia thế hiển hách, cũng không khỏi có chút thán phục.

“Không nghĩ tới ở địa phương nhỏ này, còn có một viện tử lịch sự tao nhã như vậy?”

Hà Triều rất đắc ý hất cằm.”Đây là một phần sản nghiệp nhỏ nhà ta, ngày thường không có người nào ở, có thể sẽ có chút dơ dáy bẩn thỉu, nàng chịu khó chấp nhận một chút đi.”

“Như vậy mà gọi là sản nghiệp nhỏ ư? Nói chuyện với huynh thật là ngông cuồng.” Vu Giai Lập cười, thán phục nhưng không hâm mộ, quay đầu nhìn Tề Hạo Nhiên nói: “Chàng nói, có phải Hoàng đế lão tử cũng không có khí phái như vậy hay không?”

Tề Hạo Nhiên nhàn nhạt trả lời :” Cõi đời này người có tiền nhiều lắm, nàng không nên coi thường người khác.”

Vu Giai Lập nhảy qua ngửa mặt lên hỏi hắn.”Chàng nói, trong Đông Nhạc quốc ai là người có tiền? Mà ta có thể không biết.”

“Trong nước, người có tiền nhiều nhất đương nhiên chính là Hoàng thượng, tiếp đó chính là Thành chủ Vị Cập thành, hoặc là cũng có thể tài sản của Thành chủ Vị Cập thành còn giàu hơn quốc khố.”

Hà Triều chắp lấy tay, cười gật đầu.”Ta thấy Vị Cập thành khẳng định so với Hoàng thành còn giàu hơn.”

Vu Giai Lập quệt miệng.”Ai biết tiền của ông ta là từ đâu tới, có sạch sẽ hay không? Hừ, dù sao Bạch gia chúng ta cũng là trong sạch.”

Hà Triều nghe vậy, sắc mặt hơi biến sắc:” Làm ăn không có mấy người dám nói mình trong sạch, nàng đừng khoác lác mà rụng mất răng cửa.”

Vu Giai Lập còn muốn cướp trắng đôi câu, nhưng bị Tề Hạo Nhiên giữ chặt, tiếp tục đề tài nói: “Trong Đông Nhạc quốc người có tiền tự nhiên còn có Bạch gia nhà nàng cùng Quân gia, chỉ có điều mấy năm nay người Quân gia thân thể không tốt, không thể kinh doanh mua bán, cho nên bắt đầu xuống dốc, vị trí đứng thứ tư này đoán chừng cũng không giữ được. Nhưng vô luận như thế nào, ta ngược lại rất lấy làm kỳ lạ, chưa từng nghe nói ở Đông Nhạc quốc có Hoàng thương họ Hà nào cả, mà Hà công tử lại có khả năng mạnh tay như vậy.”

Hà Triều liếc xéo hắn, trầm mặc chốc lát, nói: “Ngươi, chính là người gọi Tề Hạo Nhiên đó hả?” Hắn ngẩn ra.

Hà Triều mỉm cười :” Ngươi đại khái chưa có nghe nói qua về ta, nhưng ta ngược lại đã được nghe qua đại danh của ngươi. Năm đó thời điểm ta biết Giai Lập, nàng thường xuyên nói với ta về ngươi, nói ngươi rất thông minh, có thể làm nhiều thứ, khiến cho ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngươi, chẳng qua là ta không nghĩ tới Tề công tử lại là thiếu niên tuấn tú như vậy.”

Vu Giai Lập rất đắc ý gật đầu.”Đó là dĩ nhiên. Người phụ thân và nương ta khen nhất chính là chàng, toàn Đông Nhạc đều biết đến đại danh của chàng!”

Tuy là trời sinh tính Tề Hạo Nhiên trầm tĩnh, nhưng ở trước mặt người khác, bị nha đầu này khoe khoang thổi phồng cũng có chút lúng túng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, nói nhỏ: “Khi đó nàng cũng không thấy ta, chỉ nghe nói về chuyện của ta, còn dám đi ra bên ngoài tuyên dương?”

“Phụ thân và nương ta mà nói dối sao? Lại nói, năm đó lúc chàng đi học đã rất thông minh, vậy sau này làm ăn khẳng định không kém.”

Nàng kiên định duy trì tự tin khiến cho trong lòng Tề Hạo Nhiên cảm động, không chú ý Hà Triều đứng ở đối diện dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người đang tay nắm chặt tay với nhau.

“Tối nay Giai Lập ở tại căn phòng phía đông đi, ta cùng Tề công tử ở căn phòng phía tây, hai bên cách nhau không xa, buổi tối nàng có thể đến trò truyện với chúng ta.”

Liếc nhìn bọn họ, Vu Giai Lập bỗng nhiên lại hỏi: “Vậy hiện giờ tên Tôn Minh Võ kia cũng ở nơi này?”

“Hắn?” Hà Triều hơi nhướng mày :” Ở lại Nhã Viên của ta ư, hắn còn không có tư cách đó.”

Lúc này nàng mới thở ra một hơi, bị Hà Triều nhìn thấy, không khỏi hỏi: “Làm sao? Nàng không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ tên đó ư?”

“Không phải sợ, mà là ghét hắn! Ta khuyên huynh, sau này cũng đừng cùng Tôn Minh Võ gần gũi quá, hắn là một tiểu nhân.” Nàng mang tất cả mọi chuyện Tề Hạo Nhiên bị hãm hại, cùng với chuyện gần đây Tôn Minh Võ đến cầu hôn với nàng nói ra hết, cuối cùng bĩu môi một cái :” Muốn ta gả cho thứ người như vậy, trừ phi ta điên rồi!”

Trong đôi mắt cổ quái của Hà Triều lóe lên một chút ánh sáng rồi biến mất, nhàn nhạt gật đầu.

“Nàng yên tâm, sau này hắn sẽ không đối với nàng có loại ý nghĩ xấu này nữa.”

“Làm sao huynh biết?”

Hắn vẫn cười cổ quái như vậy.”Ta có thể coi bói, không tin nàng có thể từ từ chờ xem.”

Tề Hạo Nhiên kinh ngạc vì nét mặt hung hãn tươi cười của hắn ta, toàn bộ bụng dạ của hắn chứa đầy dự cảm hết sức không tốt. Nhưng vào lúc này, hắn thật giống như đoán ra đươc chút thân phận thật sự của đối phương rồi. . . Một đêm này, Vu Giai Lập vẫn luôn ở bên ngoài căn phòng phía tây tán gẫu cùng Tề Hạo Nhiên và Hà Triều, hoặc là nói, là nàng cùng Hà Triều tán gẫu, Tề Hạo Nhiên chẳng qua là lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, đại đa số thời điểm cũng không tham dự đề tài của bọn họ.

Vu Giai Lập nói đều là về chuyện cũ trên giang hồ, dường như Hà Triều biết một nhóm người trong câu chuyện đó, cho nên lúc nào cũng chen vào hỏi lung tung này kia.

Chỉ là thời điểm nói đến Thành chủ Vị Cập thành, quan điểm của hai người luôn là không giống nhau. Vu Giai Lập đối với Hạ Bằng Lan có rất nhiều ý kiến, lại không nói ra nguyên do, nàng nói Hạ Bằng Lan có một chút độc quyền và chuyên quyền, gặp người thì lạnh lùng, Hà Triều không nhịn được mà bào chữa cho Hạ Bằng Lan, nói hắn dũng cảm mưu trí kinh người, tài hoa xuất chúng, là tuấn kiệt đương thời có một không có hai.

Cuối cùng Vu Giai Lập không nhịn được giễu cợt :” Chẳng lẽ hắn là đại ca huynh hay sao? Cho nên huynh đối với hắn kính trọng như vậy, ta thấy huynh không phải Hoàng thương, ngược lại là rất giống người Vị Cập thành.”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Hà Triều liếc mắt nhìn người từ đầu đến cuối vẫn yên lặng ngồi ở bên cạnh, Tề Hạo Nhiên một cái.

“Cõi đời này nhân vật lợi hại không chỉ có mỗi vị Tề công tử đang ở trước mắt nàng, nàng chưa từng thấy nhiều người và nhiều chuyện lạ, nếu nàng nhìn thấy Hạ Bằng Lan, nàng sẽ không thấy hắn như vậy nữa.”

“Nói như vậy, ngươi đã nhìn thấy hắn ta? Mau nói cho ta biết, rốt cuộc hắn ta là người như thế nào vậy? Thật thần kỳ như trong truyền thuyết sao?”

Tề Hạo Nhiên thấy hứng thú nói chuyện của nàng càng ngày càng sâu đậm, ho khan một tiếng.

“Sáng mai còn phải lên đường, coi như nàng không mệt, ta cũng mệt mỏi, hai vị chậm dãi trò chuyện, ta đi về ngủ trước đây.”

“Hạo Nhiên, chàng thật sự muốn đi sao?” Vu Giai Lập không nghĩ tới hắn nói đi là đi, đuổi sát mấy bước đi theo hắn vào phòng.

Tề Hạo Nhiên xua tay, có chút không biết làm sao :” Nửa đêm canh ba, một nữ hài tử như nàng chớ vào phòng của ta, sẽ khiến cho vị Hà công tử kia chê cười.”

“Giao tình của chúng ta còn cao hơn núi, ai dám chê cười?”

Nàng không khí phách ngồi ở trên giường hắn, không chút phật lòng.

“Trước kia ta còn thường xuyên đến phòng của chàng ngủ trưa đấy, chàng đã quên rồi ư?”

Hắn cười một tiếng.”Làm sao có thể quên? Nhưng lúc đó chúng ta là hài tử, bây giờ chúng ta không còn nhỏ nữa rồi.”

Vu Giai Lập mở to hai mắt nhìn ánh mắt của hắn, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Hôm nay nhìn chàng thật là lạ.

“Có phải chàng rất không thích Hà Triều kia hay không? Nhưng ta cho rằng bất kể hắn là hạng người gì, chàng cũng sẽ bằng lòng kết giao, cho nên mới giới thiệu các người quen biết.”

“Người này, có chút đặc biệt.” Tề Hạo Nhiên cân nhắc dùng từ.

“Có cái gì đặc biệt? Bởi vì hắn là Hoàng thương ư?” Nàng không hiểu biết ý nghĩ của hắn.

Sau một lát yên lặng, Tề Hạo Nhiên cười một tiếng. “Đúng vậy, có lẽ là ta quá lo lắng. Có điều hôm nay thật sự là trễ lắm rồi, nàng cũng nên nghỉ ngơi đi.”

Khuyên can mãi, rốt cuộc hắn cũng khuyên đến khi mang được Giai Lập đi về phòng nghỉ ngơi.

Chẳng qua là mới trở lại trước cửa phòng mình, hắn bỗng nghe được bên cạnh có người gọi hắn.

“Tề công tử, kiếm một chỗ nói chuyện như thế nào?”

Hắn từ từ xoay người, thấy Hà Triều mỉm cười đứng ở phía sau mình, gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: “Mời đi đến phòng ta, có mấy lời ta không muốn để cho nàng nghe được.”

“Hình như có lẽ ngươi đã đoán được ta muốn nói gì với ngươi?” Hà Triều có chút kinh ngạc đi cùng hắn vào trong phòng.

Rót một chén trà, Tề Hạo Nhiên đưa đến trên bàn trước mặt đối phương, tiếp khom người chắp tay :” Thảo dân tham kiến Thái tử điện hạ.”

Hà Triều giật mình, sau một lúc lâu không nói :” Ngươi, làm sao ngươi lại. . .”

“Điện hạ hẳn biết, trang phục vải vóc trong cung sử dụng phần lớn là xuất sứ từ Khánh Dục phường. Mấy năm này thảo dân ở Kinh thành thu xếp sự vụ của Khánh Dục phường, tất cả vải vóc được đưa vào cung đều do thảo dân chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, sau đó mới đưa vào trong cung. Điện hạ mặc trên người chính là loại gấm tên là ” Đạm Kim Vô Ngấn”, là vải vóc mới ra năm ngoái của Khánh Dục phường, chỉ cung cấp sử dụng trong cung.”

Hà Triều cười ha ha một tiếng.”Rốt cuộc là người làm ăn, nhãn lực của ngươi quả nhiên rất chính xác, vậy ngươi có đoán ra được Bổn cung muốn nói chuyện gì với ngươi không?”

“Có…Liên quan với tiểu thư?” Tề Hạo Nhiên chậm rãi hỏi.

“Nghe nói biểu muội ngươi mất tích?” Hà Triều, tức là đương kim Thái tử Chiêu Hòa, bỗng nhiên lập tức dời đi đề tài.

Hắn cũng không giận, khẽ gật đầu. “Đúng.”

“Biết là người nào gây nên chưa?”

“Vẫn còn tra tìm ở khắp nơi, mong Thái tử hỗ trợ.”

“Hỗ trợ. . . Ta sẽ không.” Chiêu Hòa vừa nói vừa lộ ra khí tức quỷ dị.”Trừ phi ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”

“Cái gì?”

“Nhường Đại tiểu thư nhà ngươi cho ta.”

Toàn thân Tề Hạo Nhiên lạnh lùng, da thịt toàn thân hắn lúc này thật giống như bị siết chặt thành một khối.” Những lời này của Thái tử là có ý gì?”

“Ngươi là người thông minh, còn không hiểu lời của ta là có ý gì sao?” Chiêu Hòa lắc đầu :” Ta đối với tiểu thư nhà ngươi rất có thiện cảm, mà ta cũng biết tình cảm nha đầu này đối với ngươi rất thắm thiết, ta không muốn đoạt người ngươi yêu, nhưng cũng không muốn tự mình từ bỏ tình cảm trong lòng, chỉ có mời ngươi từ bỏ tình cảm kia mà thôi.”

Hắn ăn nói hời hợt như vậy, tựa như thứ hắn muốn chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Tề Hạo Nhiên hơi nhăn mày lại:” Điện hạ, chuyện này không chỉ có liên quan đến ta, còn liên quan đến tiểu thư, người có nhắc tới chuyện này với nàng hay không?”

“Nha đầu kia là một người cố chấp, trong lòng đã có ngươi, dĩ nhiên sẽ không có ta. Nếu như muốn dùng sức mạnh, cũng không phải là không thể lấy được nàng, thế nhưng từ trước đến giờ ta hy vọng lấy được cả người lẫn tâm của nàng, cho nên ngươi tốt nhất đừng để cho ta vi phạm nguyên tắc làm việc.”

Sắc mặt của Tề Hạo Nhiên càng lúc càng ủ rột, âm thanh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

“Nghe nói trong phủ điện hạ có vô số giai nhân, sắc đẹp của tiểu thư nhà ta không được tính là kinh người, làm sao nàng có thể lọt vào trong mắt điện hạ?”

“Dân gian không phải có câu nói: “Hương hoa nhà không bằng hương hoa dại ” sao? Từ trước đến giờ ta cho là người đẹp thì phải có muôn màu muôn vẻ, mẫu đơn thược dược, mai lan trúc cúc, mỗi loại đều có sở trường riêng, nữ nhân kiểu gì Bổn cung cũng từng được nếm qua, chỉ có đóa hoa dại như nàng, Bổn cung chưa từng được thưởng thức, cho nên vừa gặp đã thương, nếu như không có được, thì sẽ sáng nhớ chiều mong, trằn trọc không yên.”

Nghe lời nói này, Tề Hạo Nhiên giận đến siết chặt quả đấm. Nếu như không phải bởi vì đối phương là Thái tử, với lại trời sinh tính tình hắn ôn nhã, giờ phút này hắn thật muốn một quyền đánh bẹt, đập dẹp lỗ mũi người trước mắt!

Người có tiền có quyền có mặt mũi từ nhỏ hắn đã gặp qua, chẳng qua là hắn chưa gặp qua người vô sỉ nông nổi giống như Chiêu Hòa.

Ôm mỹ nữ trong thiên hạ về hậu cung của mình làm cảnh, đây vốn là đặc quyền người làm Thái tử như hắn ta, không thể dị nghị, nhưng đối mặt với sự hồn nhiên ngây thơ của Vu Giai Lập, hắn ta cũng có thể sinh ra dị tâm, chỉ xem nàng như là đối tượng chơi đùa thưởng thức, thì tuyệt đối hắn không thể cho phép.

Vẻ mặt hắn trở lên nghiêm nghị, thật sự cắn răng, không để cho mình thốt ra lời không nên nói, chẳng qua là hắn lạnh như băng đáp lại.”Loại chuyện này cũng chỉ có thể dựa vào bản lãnh của mình rồi, nếu như Thái tử điện hạ cho là có thể có được trái tim tiểu thư, Hạo Nhiên không còn lời nào để nói.”

“Ngươi rất có tự tin đấy.” Chiêu Hòa đánh giá hắn, ngông cuồng tùy tiện cười một tiếng.”Nhưng ngươi đừng quên, bây giờ biểu muội của ngươi còn không rõ tung tích, ngươi có thể bảo vệ được ai?”

Ngữ điệu câu nói cuối cùng khi hắn ta rời đi, cho thấy sự uy hiếp rõ ràng.

Lúc trước sau khi Hồ Thu Nhạn mất tích, tờ giấy để lại từng khiến cho Tề Hạo Nhiên đưa ra đủ loại phỏng đoán, duy nhất không có nghĩ tới, là địch nhân sẽ “mạnh mẽ” đến mức này. Thái tử thiên tuế, dưới một người, trên vạn người, lại công khai muốn cùng hắn tranh đoạt tình nhân, như vậy, hắn nên có loại thái độ nào, loại phương pháp nào để đối phó đây?

Nhiệt độ trên năm đầu ngón tay lạnh như băng, Tề Hạo Nhiên rơi vào thật sâu vào trong trầm tư.

Vu Giai Lập ngủ một giấc rất say, buổi sáng tinh thần tăng lên gấp trăm lần tới kéo Tề Hạo Nhiên theo nàng ra phố ăn điểm tâm sáng.

Nhưng hắn nhưng cự tuyệt nàng.”Ta còn có một số việc muốn làm, không thể đi theo nàng.”

“Làm việc gì? Ở chỗ này có chuyện gì chàng muốn làm?”

Chiêu Hòa xen vào nói: “Nàng muốn ăn cái gì? Ta cùng nàng đi ăn.”

“Ta muốn ăn bánh bao hấp. Hạo Nhiên, chàng thật sự không chịu đi cùng ta đúng không? Chỉ là đi một chút thôi mà.” Nàng làm bộ tội nghiệp nhìn hắn, kéo thấp bờ vai của hắn nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có nhiều nhân sĩ võ lâm như vậy, nói không chừng chỉ cần hỏi thăm một chút, là có thể nghe được tin tức về biểu muội của chàng.”

Nhưng vẻ mặt Tề Hạo Nhiên vẫn lãnh đạm :” Không cần, chuyện này tự ta đi làm là được rồi, nàng ở nơi này phụng bồi Hà công tử đi.”

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nàng thở dài, quay sang nhìn Chiêu Hòa.

“Thật ra thì ta cũng không phải muốn ăn cái gì, biểu muội chàng mất tích, ta muốn giúp đỡ chàng đi tìm, thế nhưng một chút manh mối cũng không có. Ta biết khẳng định trong lòng chàng rất lo lắng không ăn được cái gì, nhưng ta cảm thấy chàng có gì đó không đúng?”

“Nàng đối với hắn thật sự là một mảnh chân thành, chỉ có điều ta thấy ngược lại hắn đối với nàng chưa chắc đã như vậy.”

Vu Giai Lập nhướng mày :”Làm sao huynh nhìn thấy được? Chúng ta quen biết biết bao năm, chàng đối với ta như thế nào, trong lòng ta rõ ràng nhất!”

Nghe nàng phản bác mình, Chiêu Hòa thản nhiên hỏi ngược lại: “Năm đó nàng có nói qua với ta, hai người xa nhau đã rất nhiều năm, sau nhiều năm như vậy, làm sao nàng biết tâm ý của hắn cũng kiên định giống như nàng chứ?”

“Ta đương nhiên biết!” Nàng trả lời có lý chẳng sợ, mặc dù bọn họ là bạn, nhưng nàng tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào xen vào giữa tình cảm của nàng và Tề Hạo Nhiên.

Chiêu Hòa cười một tiếng, không tiếp tục tranh luận với nàng:” Được rồi, nàng đã kiên định như vậy, ta chúc hai người thật sự có thể bạc đầu giai lão, thế nhưng ta cũng phải nói một câu nhắc nhở nàng, từ xưa tới nay, chuyện nam nữ đi chung với nhau cũng không nhiều. Nàng là người lương thiện, hồn nhiên ngây thơ, nhưng người ta cũng như vậy sao? Thương nhân rất giảo hoạt, nàng cũng không nên hồ đa hồ đô, về điểm kia nàng cũng nên suy nghĩ lại, chuyện tình cảm đó có đủ để khiến cho nàng cả đời thật lòng kiên định hay không?”

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Vu Giai Lập nhíu chặt lông mày :” Sao ta cảm giác được là huynh cố ý khích bác quan hệ của hai chúng ta? Hà Triều, có phải là huynh có ý đồ khác hay không?”

Mặc dù nàng lương thiện thuần khiết, thế nhưng không có ngốc.

Chiêu Hòa lại cười :” Được rồi được rồi, nếu nàng không chịu nghe lời ta, vậy chúng ta hãy chờ xem. Bây giờ trước hết hãy để cho phía sau làm cho nàng chút điểm tâm tinh xảo, hôm nay chúng ta cùng nhau đi lên kinh. Nàng – nha đầu này trước kia đi tới chỗ nào cũng chỉ ngoảnh đầu kết giao với nhân sĩ giang hồ. Thật ra thì lúc này đường lên kinh vô cùng náo nhiệt, ta phải làm người dẫn đường giới thiệu cho nàng một phen thật tốt.”

Nàng không hứng thú lắm phất tay một cái.”Nếu như huynh thật lòng muốn giúp ta, hãy nghĩ biện pháp mang biểu muội của Hạo Nhiên về đi. Rốt cuộc là ai vô duyên vô cớ dám làm khó dễ người của ta, sao lại phải là bắt đi một nữ hài tử vô tội? Thứ người như vậy nếu để cho ta tóm được, ta nhất định phải lóc xương lóc thịt hắn ra!”

Chiêu Hòa không nhịn được cười ha hả.

Tề Hạo Nhiên đi ở ngoài đường, tìm được một gian họa trai tên là ” Hạo Nguyệt Thanh Phong ” , hắn đi vào.

Lão bản ở trong tiệm thấy có khách đến cửa, tươi cười rạng rỡ tiến lên đón.”Vị công tử này, xin hỏi người cần gì?”

Hắn móc ra một khối ngân bài nho nhỏ từ bên hông, đặt lên, trên ngân bài có bốn chữ: “Hạo nhiên chính khí”.

Lão bản kia thấy ngân bài này, sắc mặt lập tức đại biến, vẻ mặt có chút kích động.”Chủ nhân, hóa ra là người! Nhưng tại sao người lại đột nhiên tới nơi này?”

“Chẳng qua là đi ngang qua nơi này, vào đây xem một chút, thuận tiện ta muốn nhờ lão làm giúp ta một chuyện.” Vẻ mặt Tề Hạo Nhiên khiêm tốn lại nghiêm nghị, cũng không ai biết, là hắn ở bên ngoài Khánh Dục phường tự mình đơn độc mở cửa hàng mua bán. Mặc dù hắn vẫn cẩn trọng làm việc ở Khánh Dục phường, thế nhưng trước kia từ rất sớm hắn đã xác định được chí hướng và nguyện vọng, nhất định phải vì bản thân mình gây dựng một mảnh giang sơn.

Hắn kinh doanh vải vóc trang phục và trang sức nhiều năm như vậy, kinh nghiệm rất nhiều, thế nhưng tự mình sáng lập sự nghiệp lại không thể đi con đường này, nếu không sẽ trở thành đối thủ của Khánh Dục phường, cho nên hắn tìm ra con đường riêng, lặng lẽ mở Cầm lâu, Kỳ xã, Họa trai cùng Thư phường, tất cả mua bán dưới danh nghĩa của hắn, đều gọi ” Hạo Nguyệt Thanh Phong”, hơn mười cửa hàng lớn nhỏ, chưởng quỹ đều không được thấy cũng không được gặp hắn, nhưng người người đều biết hắn có một tấm ngân bài, trên ngân bài khắc tên của hắn, chưởng quỹ thấy ngân bài sẽ nhận ra hắn.

Lúc này hắn nói với chưởng quỹ: “Cho ta một bộ giấy và bút mực, ta muốn viết một đạo mệnh lệnh, lập tức sai người truyền đạt đến tất cả các tiệm, bao gồm các gian hàng và chi nhánh của Khánh Dục phường.”

“Dạ.” Chưởng quỹ bận rộn sai khiến người đi lấy giấy bút đến.

Tề Hạo Nhiên vội vàng viết liền một đạo mệnh lệnh, để cho chưởng quỹ cầm đi sao chép :” Trong vòng ba ngày, ta muốn nó truyền đến tất cả các gian hàng và chi nhánh trên khắp cả nước.”

Chưởng quỹ thấy đạo mệnh lệnh đó, cảm thấy rất là kinh ngạc :” Chủ nhân, người đây là. . .”

“Không cần hỏi nhiều, làm theo là được.” Sau khi phân phó hắn liền đi ra cửa tiệm.

Hắn đi một chiêu cờ hiểm, có lẽ đi nhầm, nhưng chỉ cần đặt cược đúng chỗ, tất cả sẽ nhanh chóng có hiệu quả.

Vị Thái tử Chiêu Hòa này ỷ vào thân phận của hắn, cho là dân chúng như mình nhất định sẽ sợ hắn ta thật sao? Vậy thì mình sẽ “sợ” cho đối phương xem một chút đi.

Đạo mệnh lệnh đó chính là: Tất cả các hiệu buôn bán dưới danh nghĩa của ” Hạo Nguyệt Thanh Phong” và “Khánh Dục phường “, ngay hôm đó đoạn tuyệt hết thảy tất cả các quan hệ buôn bán với Vị Cập thành, tất cả các cống phẩm cũng tạm hoãn vào cung.

Đây không thể nghi ngờ là đùa với lửa công khai liều chết. Vị Cập thành và Hoàng cung. Hai bên đều sẽ bị chọc giận, thế nhưng hắn càng muốn đánh cuộc một keo.

Hạ Bằng Lan của Vị Cập thành và Chiêu Hòa rõ ràng có quan hệ cá nhân rất sâu xa với nhau, cho nên Chiêu Hòa đối với Hạ Bằng Lan rất bảo vệ và sùng bái; mà Hạ Bằng Lan thân là minh chủ võ lâm, nổi danh bên ngoài, cho nên hắn nhất định phải nghĩ biện pháp kéo y ra, nhưng trước mắt đây là một vòng xoáy hỗn loạn, hắn phải kéo được một người vào vũng nước đục này!

Nếu như làm ăn, một chọi một khó mà quyết định thắng bại, hắn nên kéo phe thứ ba vào nhóm, khi đó thế kiềng ba chân, ai thắng ai thua cũng coi như khó nói. Mặc dù hắn không hiếu chiến, nhưng người nào đã coi thường hắn, chính là tự đào hố chôn mình!

Một buổi sáng Vu Giai Lập nhàm chán đi lại ở Nhã Viên, mặc dù Chiêu Hòa vẫn luôn theo nàng nói chuyện phiếm, tâm trạng nàng lo lắng, luôn nhìn ra bên ngoài.

Cho đến khi Tề Hạo Nhiên trở lại, nàng mới vội vàng chạy tới kéo hắn hỏi: “Chàng ở bên ngoài hỏi thăm được cái gì sao?”

Hắn khẽ mỉm cười.”Ta là đi làm chuyện công, không có hỏi thăm tin tức.”

“Chuyện công? Rốt cuộc lúc này là chuyện công quan trọng hay là chuyện riêng quan trọng? Chàng có chuyện công gì mà bận rộn như vậy?”

Tề Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Chiêu Hòa đang ngồi cạnh bàn đá thoải mái nhàn nhã uống trà, nói: “Có Hà công tử ở cùng nàng, nàng còn không vui sao?”

“Cũng không phải là chàng theo ta.” Nàng nhướng đuôi lông mày, luôn cảm thấy trong lời hắn nói lộ ra một cỗ mùi vị cổ quái, nhưng vì Chiêu Hòa đang ở trước mặt, nên nàng không tiện tranh luận với hắn.”Hà Triều nói hôm nay chúng ta có thể cùng nhau đi lên kinh, ý của chàng thế nào?”

” Hành trình có Hà công tử an bài đương nhiên là tốt rồi, chỉ có điều ta vừa mới nhận được tin tức, còn phải ở lại chỗ này mấy ngày, mà việc nàng tham dự đại hội võ lâm ở trong kinh cũng không thể trì hoãn, cho nên trước tiên nàng hãy đi cùng Hà công tử lên kinh đi, ta sẽ đi sau.”

Vu Giai Lập cảm thấy rất kinh ngạc :” Làm sao đang rất tốt bỗng nhiên chàng phải lưu lại đây? Có phải là biểu muội của chàng có tin tức gì hay không, nhưng chàng không muốn nói cho ta biết?”

“Không phải.” Hắn ôn nhu nói, khóe mắt liếc qua Chiêu Hòa có thể thấy khóe môi của hắn ta nhếch lên nụ cười đắc ý.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Hắn không muốn nói cho Vu Giai Lập biết ý nghĩ của mình, bởi vì nàng dễ dàng bị kích động làm ra chuyện sai, có lẽ sẽ còn làm bại lộ kế hoạch của hắn, tạm thời cho Chiêu Hòa một cái ảo giác đi, để hắn ta cho rằng mình thật sợ hắn ta, cố ý lui sang một bên.

Đối với loại người như vậy mà nói, tất cả mọi thứ trên đời hắn đều có được dễ như trở bàn tay, nếu như mâu thuẫn chính diện kịch liệt, đối với chuyện này cũng không có chỗ gì tốt, để cho đối phương ăn thiệt thòi, mới có thể dạy dỗ hắn sâu sắc nhất.

Dĩ nhiên Vu Giai Lập không chịu đi cùng Chiêu Hòa lên kinh, bây giờ đối với nàng mà nói, đại hội võ lâm nàng vẫn mong mỏi ngược lại trở nên không quan trọng, tìm được Hồ Thu Nhạn là việc khẩn cấp duy nhất của nàng ở trước mắt.

Thế nhưng thái độ Tề Hạo Nhiên bỗng nhiên trở nên mập mờ không rõ làm cho nàng rất nhức đầu nhức cơ, vô luận nàng hỏi thế nào, hắn cũng nhếch miệng mỉm cười, chuyển hướng, hoặc là tránh không đáp lại.

Bên kia, Chiêu Hòa đối với nàng rõ ràng là ân cần, thậm chí thấy nàng không chịu rời đi, cũng tự nguyện lưu lại cùng nàng.

Nàng không thể không quay đầu khuyên hắn.”Huynh đi làm việc của huynh đi, đừng ở chỗ này theo chúng ta, nếu ta có chuyện cần huynh giúp, nhất định sẽ tìm huynh. Chỉ có điều nếu đến Kinh thành làm sao tìm được huynh?”

Chiêu Hòa do dự một chút :” Được rồi, ở trong kinh đúng là ta còn có chuyện, vậy ta sẽ đi trước một bước. Nếu như nàng có chuyện muốn tìm ta, hãy đến Cập Đệ lâu, bảo chưởng quỹ chuyển lời cho ta, đó là cửa hàng buôn bán của đại ca ta.”

“Ta nhớ rồi.” Nàng vội vàng gật đầu, sau đó chạy ra ngoài đuổi theo phía sau Tề Hạo Nhiên:” Hạo Nhiên, chàng đứng lại! Hôm nay ta phải hỏi chàng cho rõ ràng!”

Tề Hạo Nhiên bất ngờ đứng lại, nàng chạy quá nhanh, lập tức đụng vào lưng của hắn, bị đụng nàng kêu lên một tiếng”ui chao”.

“Đụng phải chỗ nào?” Hắn lập tức quay lại đỡ nàng rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

Giúp nàng nhẹ nhàng xoa trán một cái.

“Không phải đụng vào đầu, là đụng vào lỗ mũi.” Nàng một bụng ủy khuất nhìn hắn :” Rốt cuộc hai ngày nay chàng đang bận rộn chuyện gì, tại sao không để ý tới ta, mặc kệ quăng ta cho Hà Triều? Có phải chàng muốn bỏ lại ra tự mình đi tìm, hoặc là quyết định thật dựa theo những gì trên tờ giấy kia viết, rời khỏi ta. Chờ người ta biểu muội của chàng đến trả lại?”

“Đừng ngốc như vậy.” Hắn cầm lấy tay nàng :” Ngay cả khi nàng phải giả vờ chia tay với ta, ta cũng không đáp ứng, huống chi là thật .

Nếu như nàng không ở bên cạnh ta, lòng của ta sẽ trống rỗng. Ta thật sự là đang bận chuyện công, còn Thu Nhạn, một ngày nào đó sẽ được người ta trả lại, nếu như đối phương lợi dụng điểm yếu uy hiếp chúng ta không được, hắn sẽ có mới chiêu xuất ra, ta không tin đối phương thật sự muốn lấy mạng Thu Nhạn.

“Tại sao? Cõi đời này người ác độc rất nhiều đây.”

“Nếu hắn ta muốn lợi dụng điểm yếu là dùng mạng người uy hiếp người khác, đã sớm xuống tay, nhưng hắn ta lại muốn không phải là mạng người.”

“Không phải, vậy đó là cái gì?” Nàng đang hỏi, một tên gia đinh trong Nhã Viên liền đi tới thông báo.

“Tề công tử, có người đưa tới một phong thư.”

“Đa tạ.” Tề Hạo Nhiên nhận lấy thư.

“Do ai viết? Chuyện gì? Có phải tin tức của Hồ Thu Nhạn hay không?”

Vu Giai Lập nhảy nhót đến xem lá thư ở trong tay hắn viêt gì.

Tề Hạo Nhiên liếc mắt một cái, khẽ mỉm cười. “Là minh chủ võ lâm Hạ Bằng Lan, mời ta gặp mặt ở Kinh thành, nói có chuyện quan trọng muốn nói với ta.”

“Hạ Bằng Lan? Làm sao hắn ta biết mà chủ động đến tìm chàng? Muốn tìm cũng nên tìm ta mới đúng!” Nàng hoàn toàn không biết chuyện phức tạp trong đó.

“Nàng không thể đi cùng Hà công tử của nàng lên kinh, nàng không tiếc nuối chứ ?” Hắn cố ý vạch ra đề tài khiến nàng tức cười. Vu Giai Lập lập tức liếc mắt :” Gì mà Hà công tử của ta? Chàng còn nói bậy nói bạ nữa. Ta sẽ tức giận!”

Hắn cười nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, ở trên chóp mũi đỏ ửng do bị đụng của nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, trong nháy mắt, cảm giác được nơi đó vô cùng nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.