Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 95: Khách không mời mà đến




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thực ra Trác Khiêm đã đoán trước được phần nào. Dù sao Thẩm Gia Lan đã ở nhà cậu lâu như vậy, hơn nữa từ hành vi nhà họ Thẩm gấp gáp cho người tới rước Thẩm Gia Lan đi đã cho thấy, không khó để nhận ra.

Nhưng cậu có đoán được cũng như không, ngoại trừ lo lắng suông ra, dường như cậu cũng chẳng làm được gì khác.

Nguyên một kỳ nghỉ đông không có ai ở, ký túc xá đã phủ đầy bụi bặm.

Đến khi bọn họ tổng vệ sinh xong, sắc trời ngoài kia cũng đã nhá nhem.

Cơm nước, rửa ráy xong, mọi người lần lượt leo lên giường sau một ngày mệt mỏi.

Trác Khiêm cũng nằm trên giường thất thần.

Kể từ khi Thẩm Gia Lan bị người của nhà họ Thẩm rước đi, lúc đầu cậu còn nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Gia Lan, về sau thì mất liên lạc.

Trác Khiêm băn khoăn có nên gọi điện thoại cho Thẩm Gia Lan hay không, nhưng lại lo lắng như vậy sẽ khiến Thẩm Gia Lan gặp nhiều rắc rối hơn.

Xoắn xuýt một lúc lâu, cậu quay đầu thấy Kiều Kiệt còn đang chơi điện thoại, gọi tên cậu ta: “Cậu nói bạn cậu đã đến thăm nhà họ Thẩm hồi cuối năm?”

Kiều Kiệt đáp đúng vậy.

Trác Khiêm hỏi: “Bạn cậu còn nói gì nữa không?”

Kiều Kiệt lập tức hiểu được ý Trác Khiêm muốn nói, buông điện thoại, nghiêm túc ngẫm nghĩ, mới nói: “Nó không kể nhiều. Dù trong nhà họ Thẩm loạn thế nào cũng làm gì có chuyện biểu hiện ra trước mặt người ngoài. Vả lại bạn tôi cũng chỉ nghe kể lại từ ba mẹ nó thôi. Bảo là cả nhà họ Thẩm ầm ĩ vì chuyện Thẩm Gia Lan không chịu về, suýt nữa thì ba cậu ta đã đến nhà cậu đòi người.”

Trác Khiêm nghe thế thì giật mình, vô thức siết chặt điện thoại trong tay.

Mặc dù đã từng gặp người nhà của Thẩm Gia Lan, nhưng cậu không hề biết gì về bọn họ. Giờ nghĩ kỹ lại, thậm chí cậu còn chẳng nhớ được khuôn mặt ông nội Thẩm Gia Lan trông như thế nào, chỉ nhớ đó là một ông cụ có gương mặt nghiêm nghị, tinh thần minh mẫn, toát lên khí thế của người từng trải mà thôi.

Lạc Trạch bỗng hỏi: “Thẩm Gia Lan có liên lạc với cậu không?”

Trác Khiêm thở dài: “Không có.”

“Không sao đâu.” Lạc Trạch ôn hòa an ủi cậu, “Chắc là cậu ấy bận việc khác không có thời gian xem điện thoại.”

Trác Khiêm ừ một tiếng.

Tuy nói thì nói vậy, nhưng tất cả bọn họ đều hiểu rõ, làm gì có ai bận đến mất không có vài giây để gửi một mẫu tin nhắn, hoặc là không muốn gửi, hoặc là không cách nào gửi được.

Vừa mới khai giảng, mọi người vẫn còn chưa thoát ra khỏi dư âm của Tết, đứa nào đứa nấy y như quả cà tím bị sương dập, không ai có tâm trạng đi học.

Cho đến khi cô Trương dán bảng điểm lên bảng thông báo dưới cuối lớp, mọi người mới như được bơm thuốc kích thích, nháo nhào bu lại.

“Đậu mòe đậu mòe đậu mòe!” Giọng Tề Hạo Miểu vang khắp phòng học, “Trác Khiêm, cậu lại đứng nhất nữa nè!”

Phía sau có một người than thở: “Đây không phải là chuyện ta đã biết từ trước Tết rồi sao?”

Tề Hạo Miểu gãi đầu: “Tại năm ngoái tôi chưa kịp bày tỏ sự kinh ngạc, khiếp sợ ra ngoài á.”

Người nọ: “…”

Ngược lại, bạn cùng phòng của Trác Khiêm là Kiều Kiệt, Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều. Bọn họ thường hay thấy Trác Khiêm tự học đến nửa đêm, kiểu người này không thi được hạng nhất mới lạ.

Nhưng bọn họ sắp lên lớp 12 rồi, những chuyện cần phải lo nghĩ cũng nhiều lên.

Lạc Trạch hỏi Trác Khiêm: “Cậu đã quyết định sẽ thi vào trường nào chưa?”

Trác Khiêm nói: “Vẫn chưa.”

Kiều Kiệt bàn trước xoay người lại, hâm mộ, ghen tị gào lên: “Với cái thành tích này của Khiêm Nhi thì muốn vào trường nào mà chẳng được.”

Trác Khiêm thấy cũng hợp lý, thế là chống cằm nói: “Thay vì suy nghĩ xem nên vào trường nào, hình như tôi nên cân nhắc chuyện tích góp học phí thì hơn.”

Kiều Kiệt trố mắt như nghe thấy chuyện gì khó tin lắm: “Không phải chứ? Cậu đã nghèo tới mức phải tự đóng học phí rồi hả?”

“Phòng trước vẫn hơn.” Trác Khiêm nói, cầm bút viết một loát giá tiền lên sách bài tập, “Tôi quyết định học kỳ này sẽ mở lớp dạy thêm, học theo từng chuyên đề. Tôi đã liệt kê ra thời gian học và giá tiền rồi nè. Các cậu có muốn thử tham khảo không?”

Kiều Kiệt: “…”

Lạc Trạch: “…” Khoan, sao tự nhiên đổi chủ đề nhanh vậy?

Lý Gia Nhiên giữ im lặng nãy giờ quay đầu lại, liếc nhìn giá tiền trên sách bài tập, hỏi: “Có ưu đãi cho bạn cùng phòng không?”

“Có nha.” Trác Khiêm cười tủm tỉm nói, “Tôi chỉ nhận ba học sinh, ưu tiên mấy cậu đó.”

Lý Gia Nhiên: “…”

Cuối cùng, ba người vẫn ăn ý chọn đăng ký gói học toàn diện, chuyển tiền ngay tại chỗ.

Sau khi sang xuân, thời tiết dần ấm lên.

Cảm giác như khoảng thời gian chuyển từ những bộ quần áo đông dày nặng sang trang phục xuân mỏng nhẹ chỉ là chuyện của ngày hôm qua. Kiều Kiệt vừa mới chia tay mối tình thứ năm suốt ngày gào rú rằng mùa xuân đã đến.

Lạc Trạch ngồi phía sau cậu ta nhẹ nhàng nói: “Mùa thi đã đến.”

Kiều Kiệt đau khổ ôm đầu: “Hu hu hu tôi không muốn làm đâu. Tôi làm bài nhiều đến sắp phát ói rồi.”

Lý Gia Nhiên đang tập trung cày đề nghe vậy, ngẩng đầu nói: “Trong hôm nay mà cậu không làm xong tờ đề này thì chắc chắn Trác Khiêm sẽ khuyến mãi cho cậu thêm một tờ nữa cho xem.”

Kiều Kiệt: “…”

Cậu ta hồi tưởng dáng vẻ lúc phát đề của Trác Khiêm, trông chẳng khác gì thần chết cầm lưỡi hái. Sao trước kia cậu ta không nhận ra Trác Khiêm còn có một mặt đáng sợ như thế nhỉ? Còn ghê hơn hiệu trưởng trường cấp hai hồi đó của cậu ta nữa.

Nhưng biết phải làm sao bây giờ? Mặc dù có phát ói thì cũng phải vừa ói vừa làm tờ đề tiếp theo. Nếu không thì Trác Khiêm thực sự có đủ kiên nhẫn để lải nhải bên tai bọn họ cả ngày đấy.

Kiều Kiệt ủ rũ nằm bò ra bàn, nhìn mấy con chữ như đám nòng nọc trên đề thi, nhớ lại cuộc sống học đường tự do tự tại xưa kia của mình, không nhịn được thở dài: “Tôi nhớ Khiêm Nhi lúc yêu đương quá hà.”

Lúc ấy, ngày nào Trác Khiêm cũng bận rộn xà nẹo với Thẩm Gia Lan, chỉ tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn một lát thôi cũng sợ Thẩm Gia Lan ghen. Đâu như hiện tại, tập trung toàn bộ sức lực lên người bọn họ.

“Phải rồi.” Kiều Kiệt nói, “Thẩm Gia Lan vẫn chưa quay lại trường à?”

Lý Gia Nhiên không nói gì.

Lạc Trạch đang làm đề cũng không ngẩng đầu lên, miệng đáp: “Hình như vẫn chưa.”

Kiều Kiệt hơi lo lắng: “Chắc là không định không quay lại luôn đấy chứ?”

Lạc Trạch nói: “Không thể nào?”

Kiều Kiệt nói: “Tại sao không thể?”

Lạc Trạch nói: “Cậu ấy không quay lại thì sao lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba.”

“Bằng tốt nghiệp cấp ba quan trọng lắm à?” Kiều Kiệt nói, “Với thế lực của nhà họ Thẩm, dù cho Thẩm Gia Lan chưa từng đi học hay chưa từng nhận được tấm bằng tốt nghiệp nào thì vẫn có thể nhét cậu ta vào một trường đại học nước ngoài. Vả lại, Thẩm Gia Lan đâu giống chúng ta, cậu ta có rất nhiều năng khiếu.”

Lạc Trạch ho khan hai tiếng: “Cậu đừng nói nữa.”

“Tôi nói sự thật thôi mà?” Kiều Kiệt nói tiếp, “Nói đi thì nói lại, Hoa Cao là trường tư lập, nhà họ Thẩm cũng có cổ phần trong đó. Tuy Thẩm Gia Lan không tới trường thì việc nhận được bằng tốt nghiệp của Hoa Cao cũng là chuyện dễ như trở bàn tay đúng chứ?”

“Kiều Kiệt!” Lạc Trạch nhíu mày, “Đã bảo cậu đừng nói nữa rồi mà. Lo làm đề đi.”

Kiều Kiệt hậm hực: “Nói chút thì có sao đâu? Chính vì có vấn đề nên chúng ta mới cần phải tích cực giải quyết vấn đề đó. Trác Khiêm không nhắc tới, mấy cậu cũng không bàn, cứ để mãi thế à?”

Lạc Trạch chỉ ho khan hai tiếng thật to, ánh mắt không ngừng đảo về hướng phía sau Kiều Kiệt.

Kiều Kiệt vốn chẳng hiểu gì, còn tưởng mắt Lạc Trạch bị cát hay vô. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cả người cậu ta chợt cứng đờ, bấy giờ mới nhận ra chuyện gì đó, từ từ quay người lại như một con robot.

Trông thấy Trác Khiêm không biết đã đi đến sau lưng cậu ta từ lúc nào, nhìn xuống cậu ta từ trên cao.

Rõ ràng là trên mặt Trác Khiêm không biểu hiện cảm xúc gì, lại khiến Kiều Kiệt rét run.

Bàn tay đang cầm bút của Kiều Kiệt run rẩy, cậu ta nuốt nước miếng theo bản năng: “Khiêm Nhi…”

Trác Khiêm thở dài: “Tôi đã đến văn phòng của cô Trương được một chuyến rồi. Cậu làm đến đâu rồi?”

Kiều Kiệt yếu ớt nói: “Hơn một nửa…”

Trác Khiêm giơ tay: “Đưa tôi xem.”

Không biết có phải do Trác Khiêm đang đứng nên khiến người ta cảm thấy áp lực hay không, giây phút này, chẳng hiểu sao Kiều Kiệt lại có cảm giác thấp thỏm như khi đối diện với giáo viên chủ nhiệm.

Kiều Kiệt đưa bài thi cho Trác Khiêm, hồi hộp dõi mắt nhìn cậu.

Trác Khiêm nhìn lướt qua đáp án trên bài thi một lượt, sau đó cong môi mỉm cười: “Tiến bộ hơn nhiều.”

Kiều Kiệt thở phào nhẹ nhõm, gương mặt vừa mừng vừa sợ: “Thật hả?!”

“Ừ.” Trác Khiêm gật đầu, “Trong một tiếng làm được hơn một nửa, tiến bộ hơn lần trước nhiều.”

Kiều Kiệt vui đến mức thiếu điều nhảy cẫng lên, song hai tiếng “Nhưng mà” tiếp theo Trác Khiêm khiến cậu ta như chim sợ cành cong, nụ cười trên mặt cũng tức khắc cứng đờ.

“Nhưng mà——” Trác Khiêm mỉm cười trả bài thi lại cho Kiều Kiệt, dịu giọng nói, “Có hơn một nửa là làm sai rồi.”

Lý Gia Nhiên: “Phụt——”

Lạc Trạch càng không thèm chừa mặt mũi hơn, cười to: “Ha ha ha ha ha!”

“Trước tiên làm nốt những câu còn lại đi.” Trác Khiêm nói, “Đợi cậu làm xong đề này thì tôi sẽ cho cậu một tờ nữa. Khi nào làm xong hết thì giảng đề chung.”

Kiều Kiệt: “…”

Nhìn nụ cười ôn hòa đẹp đẽ của Trác Khiêm, cậu ta sâu sắc hiểu được một nguyên tắc, đừng dại mà chọc vào người đang thất tình.

Mãi cho đến tháng tư, Thẩm Gia Lan vẫn không xuất hiện như cũ.

Trong khoảng thời gian đó, Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan chỉ liên lạc đứt quãng. Trác Khiêm rất muốn biết rốt cuộc bên phía Thẩm Gia Lan đã xảy ra chuyện gì, nhưng y rất kín miệng, chỉ bảo sẽ sớm đến tìm cậu.

Hôm nay là thứ sáu, sau khi tan học Trác Khiêm chuẩn bị về nhà để lấy quần áo chuyển mùa. Ngồi tàu điện rồi đổi sang xe buýt, sắc trời dần tối đen.

Cậu đến trước khu dân cư, dưới ánh đèn đường lờ mờ, vừa liếc nhìn thì thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu ven đường. Chiếc xe đó nổi bần bật giữa những chiếc xe cũ kỹ tầm thường xung quanh.

Trác Khiêm nhíu mày, bước đến nhìn kỹ, đáng tiếc rằng cậu cũng không nhận ra biển số xe của chiếc xe này.

Không hiểu tại sao, lòng cậu dấy lên một cảm giác bất an khó tả, nhanh chân bước vào khu dân cư.

Gần như cậu chạy thục mang lên cầu thang, thở dốc đến trước cửa nhà, chẳng buồn lấy chìa khóa ra, giơ tay đập cửa rầm rầm.

Chốc lát sau, cửa mở, để lộ khuôn mặt tươi cười hớn hở của Trác Phi: “Anh, anh về rồi.”

Trác Khiêm nhận ra có gì đó bất thường, trầm giọng hỏi: “Có ai đến à?”

“Phải, có khách tới chơi, còn mang theo rất nhiều quà nữa, đều là quà sinh nhật của anh đó.” Trác Phi hào hứng nói, dáng vẻ hận không thể kéo Trác Khiêm vào trong, “Anh, anh về muộn quá đó, khách đã chờ anh lâu lắm rồi.”

Trác Khiêm vừa chạy một mạch trở về, lúc này còn đang thở hổn hển, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng vừa nghe Trác Phi nói xong, cậu chợt cảm thấy tay chân lạnh thấu.

“Anh?” Trác Phi vẫy tay trước mặt cậu, “Anh, sao vậy? Vui đến mức đó cơ à?”

Trác Khiêm bỗng hoàn hồn, chưa đổi dép trong nhà đã bước thẳng vào trong.

Huyền quan và phòng khách nối liền nhau, vừa bước về phía trước vài bước, cậu đã thấy người đang ngồi trên sô pha đưa lưng về phía mình. Bàn trà trước mặt người đó chất đầy đồ, bao gồm cả một chiếc bánh sinh nhật được đựng trong hộp quà được trang trí tỉ mỉ làm từ nhựa trong suốt.

Nghe tiếng, người đó quay đầu, mỉm cười nói: “Cậu về rồi.”

Bước chân Trác Khiêm khựng lại, đôi tay buông lỏng bên người lặng im siết chặt, vẻ mặt cậu lạnh lùng nói: “Yến Thư Dương, cậu đến nhà tôi làm gì?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.