Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 93: Hiểu lầm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Liễu Nhứ chẳng biết phải nói gì, lúng túng giải thích: “Gia Lan, tất cả chỉ là hiểu lầm…”

Thẩm Gia Lan bực bội ngắt lời anh: “Vậy anh nói rõ xem, hiểu lầm cái gì?”

“Nhìn đâu giống hiểu lầm?” Trác Khiêm chuyển tầm mắt sang Trác Duệ đang giữ im lặng, cau mày nói, “Anh, rốt cuộc anh và anh Liễu Nhứ là sao?”

Trác Duệ vẫn không nói gì như cũ.

Trác Khiêm hỏi trắng ra: “Hai người đang quen nhau?”

Câu này khiến Trác Duệ phải phản ứng, anh ta vội lắc đầu chối bỏ: “Không, không phải vậy.”

“Cũng gần như vậy.” Liễu Nhứ bỗng bước đến cạnh Trác Duệ, nhân lúc Trác Duệ không để ý mà nắm tay anh ta, nói với Trác Khiêm, “Anh đang theo đuổi anh của em.”

Trác Khiêm trợn mắt há hốc mồm.

Trác Duệ như đụng trúng củ khoai lang nóng bỏng tay, hoang mang hốt hoảng rút tay ra khỏi tay Liễu Nhứ. Anh ta luống cuống giải thích với Trác Khiêm: “Không, không, không, anh ta không theo đuổi anh đâu, bọn anh chỉ đơn thuần là có quen biết thôi.”

Nghe nói thế, Liễu Nhứ cũng ngây ra, ánh mắt nhìn Trác Duệ như đang nhìn một tên siêu cặn bã. Anh ấm ức trách móc: “Cậu muốn cắt đứt quan hệ với tôi thế này sao? Chuyện chúng ta từng làm trước đây coi như không có à?”

Trác Khiêm ngơ ngác hỏi: “Chuyện hai người từng làm trước đây?”

“Bọn anh chưa làm gì hết!” Mặt Trác Duệ đỏ như trích máu, anh ta không giỏi ăn nói, nghẹn nửa này cũng chỉ nói với Trác Khiêm rằng, “Em tin anh, anh chưa làm gì với anh ta hết.”

Liễu Nhứ rầm rì nói: “Hôn cũng không tính?”

Trác Duệ chợt im bặt, tức đến mức có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

“Có ai có thể trả lời câu hỏi của em không?” Thẩm Gia Lan mất kiên nhẫn, đành chĩa mũi dùi về phía Liễu Nhứ, “Anh làm gì cậu ấy rồi?”

Liễu Nhứ hoang mang: “Cậu ấy?”

Thẩm Gia Lan nghiến răng nghiến lợi: “Trác Khiêm.”

“Hả?” Liễu Nhứ nói, “Anh với Trác Khiêm thì làm sao? Anh có làm gì em ấy đâu…”

Nói xong, Liễu Nhứ chợt đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Trác Duệ, giờ mới sực nhớ đến chuyện mình đã từng uy hiếp Trác Duệ. Ngay tức khắc, não còn chưa kịp xử lý thì cái miệng đã thừa nhận theo bản năng, “À không, đúng là bọn anh có gì đó thật.”

Trác Khiêm ngu người.

Hả? Cậu và Liễu Nhứ có gì à? Sao cậu không biết?

Sắc mặt Thẩm Gia Lan tối sầm xuống, y quay đầu nhìn Trác Khiêm.

“Em không có quan hệ gì với anh ấy cả, em chỉ coi anh ấy là anh trai thôi.” Trác Khiêm vội vàng giải thích, sốt ruột nói với Liễu Nhứ, “Anh Liễu Nhứ, anh đừng nói bậy.”

Trác Duệ cũng tỏ vẻ hoài nghi, nhìn chòng chọc Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Anh nhớ lại mình đã từng uy hiếp, đe dọa Trác Duệ bao nhiêu lần. Nếu Trác Duệ biết bản thân bị lừa, với tính cách cứng nhắc, bảo thủ kia của anh ta thì e là suốt đời này sẽ không để ý đến anh nữa. Hơn nữa, ấn tượng của Trác Duệ về anh vốn chẳng tốt đẹp gì.

Nghĩ đến đây, lòng anh dâng lên cảm giác hoảng loạn khó tả. Anh không thể để Trác Duệ biết sự thật.

Thế là anh đành ngậm miệng.

Nhưng hành động này của anh lại kích thích mạnh mẽ đến Thẩm Gia Lan, y đột nhiên tiến đến, túm lấy cổ áo Liễu Nhứ, ánh mắt lóe lên ngọn lửa giận không cách nào kìm nén, nghiến răng như một con sư tử bị chọc giận.

“Liễu Nhứ, em cho anh cơ hội cuối cùng.” Thẩm Gia Lan trầm giọng nói, “Anh vừa nói ‘có gì đó’ là có ý gì?”

Liễu Nhứ nhìn Trác Duệ, mím môi, cắn răng nói: “Thì là có gì đó.”

Nói xong, anh vội nghiêng mặt sang hướng khuất mắt Trác Duệ, vốn định sẽ đưa mắt ra hiệu với Thẩm Gia Lan, nào ngờ Thẩm Gia Lan đã bùng nổ cơn giận.

Thời khắc này, Thẩm Gia Lan không còn nghĩ được gì nữa, dưới cơn xúc động giơ nắm đấm lên định đánh Liễu Nhứ.

Đừng thấy Liễu Nhứ cao ráo mà lầm. Anh được nuông chiều từ bé, bạn bè, gia đình đều chiều anh nhường anh. Hơn hai mươi năm sống trên đời chưa từng đánh nhau bao giờ.

Sững người nhìn nắm đấm của Thẩm Gia Lan cách mình ngày một gần, Liễu Nhứ quên cả phải né.

Trác Khiêm sợ hú vía, vội bước tới ôm lấy Thẩm Gia Lan.

Nhưng đã muộn, nắm đấm của Thẩm Gia Lan mạnh mẽ nện xuống, khiến đối phương đập rầm vào tường.

“Trác Duệ!” Trác Khiêm hét lên.

“Trác Duệ?!” Liễu Nhứ nhào qua, thấy mặt mày Trác Duệ trắng bệch, tức thì mắt cũng đỏ lên, “Cậu bị ngu à? Chắn giúp tôi làm gì?”

Trác Duệ đau đớn rít lên, nghe giọng Liễu Nhứ lẫn theo tiếng khóc nghẹn ngào cũng chỉ cụp mắt không nói một lời.

Liễu Nhứ giận run người, quay đầu nhìn về phía Thẩm Gia Lan, không nói gì mà lao vào đánh nhau.

Thẩm Gia Lan vẫn còn đang tức điên, không hề có ý định nhường nhịn Liễu Nhứ.

Lúc này, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, tiếng đánh nhau thu hút cả những nhân viên vệ sinh đang nghỉ giải lao bên ngoài.

Trác Khiêm và Trác Duệ lần lượt ôm giữ Thẩm Gia Lan và Liễu Nhứ. Trác Khiêm vừa kéo Thẩm Gia Lan ra vừa giải thích, dần dà, Thẩm Gia Lan cũng bình tĩnh lại. Nào ngờ Liễu Nhứ lại như phát điên, suýt nữa Trác Duệ cũng không giữ nổi anh.

Trác Khiêm thấy tình hình bất ổn, vội vàng buông Thẩm Gia Lan ra rồi cùng Trác Duệ ôm chặt Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ bị hai người họ ôm cứng ngắc, không thể nhúc nhích tay, không kiềm được cơn giận: “Trác Duệ! Cậu làm gì vậy?”

Trác Duệ vội nói: “Bình tĩnh đi, đừng đánh nhau.”

Liễu Nhứ vừa bực bội vừa bất lực: “Cậu muốn kéo thì cũng phải kéo Thẩm Gia Lan mới đúng chứ? Kéo tôi làm gì? Còn kéo cùng Trác Khiêm nữa!”

Trác Duệ nói: “Anh bình tĩnh đi, đừng đánh nhau.”

Trác Khiêm hùa theo: “Đúng vậy, anh Liễu Nhứ, anh bình tĩnh đi. Có gì thì từ từ ngồi xuống nói cho rõ.”

Liễu Nhứ bị hai anh em họ chọc tức đến mức váng đầu, hơn nửa ngày mới kéo mạch suy nghĩ trở lại, “Hai người có lộn không vậy? Người ra tay trước là Thẩm Gia Lan, tôi chỉ tự vệ chính đáng.”

Trác Duệ nói: “Nó hết động tay rồi, cậu cũng đừng đánh nữa.”

Trác Khiêm hùa theo: “Phải đó, phải đó.”

Trong lúc nói chuyện, cặp anh em họ này vẫn giữ chặt Liễu Nhứ không buông, giống như sợ Liễu Nhứ sẽ ra tay với Thẩm Gia Lan không bằng. Ngược lại, Thẩm Gia Lan không hề bị ai trói buộc, nếu muốn đánh anh thì chỉ cần giơ cái tay ra là xong.

Liễu Nhứ cảm thấy Trác Duệ đúng là ngu hết thuốc chữa. Không chỉ vì Thẩm Gia Lan ra tay trước, mà ngay cả khi muốn can ngăn thì cũng nên giữ bên kia chứ. Trác Khiêm thiếu điều giữ chặt cả người anh, thiên vị trắng trợn.

Trác Duệ thì sao? Sợ anh di chuyển khiến Thẩm Gia Lan đánh không trúng à?

Liễu Nhứ tức chết mất, nhìn lại vết thương trên má Trác Duệ sắp sưng thành một cục, giận đến mức thấy khó thở.

Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi sự trói buộc của Trác Khiêm, nhẹ nhàng chạm vào mặt Trác Duệ, “Đau không?”

Trác Duệ gạt tay anh ra, nói: “Không sao.”

Lúc này, cuối cùng nhân viên dọn vệ sinh trốn bên cạnh một lúc lâu cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Mấy người đánh xong chưa? Đánh xong thì ra ngoài. Mấy người làm vậy thì sao những vị khách khác vào được? Còn không ra nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”

Trác Khiêm ngại ngùng xin lỗi nhân viên vệ sinh rồi chạy sang kéo Thẩm Gia Lan. Cậu lo lắng kiểm tra Thẩm Gia Lan từ đầu đến chân, thấy y không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Liễu Nhứ thấy thế thì khó chịu, hỏi Trác Khiêm: “Em không quan tâm anh họ mình chút nào ư?”

Trác Khiêm hoang mang quay đầu lại: “Anh họ em thì sao?”

“…” Liễu Nhứ giận dữ nói, “Mặt anh họ em sưng lên hết rồi nè!”

Bây giờ Trác Khiêm mới để ý tới vết bầm tím trên mặt Trác Duệ, hoảng hồn: “Anh, anh có sao không?”

Liễu Nhứ: “…”

Trác Duệ: “…”

Trác Phi đợi mãi vẫn không thấy Trác Duệ về, nhỏ cũng vô tư, lo một lát rồi cũng vứt ra sau đầu xem phim tiếp.

Đến tận khi bộ phim kết thúc, Trác Phi mới vừa theo dòng người đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trác Duệ.

Nửa tiếng sau, Trác Phi tìm được địa chỉ quán ăn mà Trác Duệ gửi đến.

Đúng lúc đang là khung giờ ăn tối, trong quán có rất nhiều khách hàng, nhưng Trác Phi vẫn nhanh chóng tìm được nhóm Trác Duệ. Lý do là vì bốn nam sinh đẹp trai ngồi chung một cái bàn quá mức nổi bật. Mấy cô gái ngang qua đều không nhịn được nhìn về phía bọn họ.

Trác Phi đến gần mới phát hiện có một chàng trai nhỏ không quen biết ngồi trước bàn.

Chàng trai này có mái tóc dài ngang lưng, một phần được búi thành một nắm phía sau đầu, đường nét trên khuôn mặt anh vô cùng đẹp đẽ. Nếu không phải hầu kết hiện rõ thì Trác Phi đã nghĩ đây là một cô gái ăn mặc trung tính.

Chàng trai này quá đẹp, ngay khi anh quay đầu sang, Trác Phi không kiềm được đỏ mặt. Nhỏ nắm chặt dây đeo túi xách trước ngực, lắp bắp hỏi Trác Duệ: “Anh hai, anh, anh này là ai vậy?”

Trác Duệ còn chưa kịp cất lời, chàng trai đã giành nói trước: “Em là Trác Phi, em gái của Trác Duệ đúng không?”

“Dạ? Vâng, là em.” Trác Phi không ngờ chàng trai còn biết cả tên mình, thấy lòng lâng lâng, “Anh, anh là?”

“Anh là bạn của anh trai em, anh tên là Liễu Nhứ.”

“Em chào anh Liễu Nhứ.” Trác Phi ngọt ngào chào hỏi.

Liễu Nhứ gật đầu, ngay sau đó gọi cháu trai nhỏ đang chơi bên gốc cây gần đó tới. Anh đẩy cháu trai về phía Trác Phi, mỉm cười dịu dàng nói: “Đi chơi với dì đi.”

Nụ cười ngọt ngào trên mặt Trác Phi đông cứng: “D, Dì?”

Cháu trai nhỏ ôm chân Trác Phi, ngẩng cái đầu bé nhỏ lên, ngoan ngoãn nói chào dì ạ.

Trác Phi: “…”

Trác Duệ nói: “Bọn anh có chuyện cần bàn, em dẫn thằng bé ra ngoài chơi đi.”

Trác Phi không thể tưởng tượng nổi: “Anh hai, anh kêu em tới để trông trẻ thôi đó hả?”

“Tiện thể kêu em tới ăn tối.” Trác Duệ khựng vài giây mới nói tiếp, “Trông xong rồi ăn sau.”

Trác Phi: “…”

Giây phút này, Trác Phi có cảm giác trời đất quay cuồng, nỗi tuyệt vọng ụp xuống như núi đè. Hồi trước Trác Khiêm bắt nạt nhỏ thôi, sao giờ ngay cả anh ruột cũng ăn hiếp nhỏ vậy?

Hu hu hu…

Số tôi khổ quá.

Trác Phi cứ thế vừa kêu khóc vừa dẫn đứa nhỏ ra ngoài.

Trác Phi đi rồi, Trác Duệ nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng trước đó. Anh ta vô cảm nhìn Liễu Nhứ, cho đến khi Liễu Nhứ nổi cả gai ốc phải cúi đầu, mới mở miệng: “Tức là trước giờ anh vẫn luôn lừa tôi?”

Liễu Nhứ tự biết mình đuối lý, không dám ngẩng đầu lên, chỉ khẽ nói xin lỗi.

Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan ngồi đối diện bọn họ, quan sát thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng giữa hai người họ, phân vân không biết có nên lên tiếng khuyên ngăn hay không.

Dường như Thẩm Gia Lan đã đoán ra suy nghĩ của cậu, mò đến tay cậu dưới gầm bàn, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng bóp nắn.

Thế là Trác Khiêm nuốt lại những lời định nói.

Trác Duệ bị cơn giận làm mờ mắt. Ngay khoảnh khắc biết được sự thật, đầu óc anh ta như hóa thành một đống bùn nhão. Hồi tưởng lại những lần mình đã do dự, chần chừ như thế nào khiến anh ta khó chịu đến mức ước gì mất trí nhớ luôn cho rồi.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình đúng là một thằng ngu. Anh ta bị Liễu Nhứ dắt mũi xoay vòng vòng mà không hề biết. Thậm chí hành động vô thức chắn một đòn thay Liễu Nhứ vừa nãy càng giống thằng ngu nhất trong tất cả những thằng ngu trên đời.

Cuối cùng, Trác Duệ không chấp nhận lời xin lỗi của Liễu Nhứ, chỉ bảo Liễu Nhứ sau này đừng liên lạc với anh ta nữa, đứng dậy bỏ đi.

Trước khi đi, anh ta sực nhớ đến sự tồn tại của Trác Khiêm phía đối diện, lạnh mặt nhìn qua.

Trác Khiêm rụt cổ theo bản năng.

Rốt cuộc mọi chuyện đã rõ ràng, cứ tưởng Trác Duệ sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ Trác Duệ rất bình tĩnh, dùng giọng điệu bình thản hỏi cậu: “Em về với anh hay về với nhóc ấy?”

Lời vừa dứt, Thẩm Gia Lan lập tức siết chặt tay Trác Khiêm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.