Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 82: Dỗ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn quanh một vòng, mặt ai cũng không tím thì xanh, có kẻ còn bị què chân, quy mô khá là đồ sộ.Giáo viên chủ nhiệm là cô Trương và thầy Hạ giận đến mức quên giữ hình tượng, mắng đám học sinh ngay giữa sảnh chính nơi kẻ qua người lại.

Nhưng khi cô Trương và thầy Hạ hỏi đến lý do đánh nhau, học sinh hai lớp bỗng ăn ý đến lạ, đồng loạt lắc đầu.

“Bọn em không có đánh nhau ạ.”

“Vâng, quan hệ bọn em với lớp 11-1 tốt thế cơ mà. Sao có thể đánh nhau được!”

“Thầy ơi, cô ơi, hai người hiểu lầm rồi ạ.”

Trước lời bào chữa nối tiếp nhau của các học sinh, thầy Hạ xanh mặt hỏi: “Không đánh nhau? Các em không tự soi gương trước khi ra ngoài hả? Nhìn xem bây giờ bản thân trông thế nào?”

Dứt lời, thầy Hạ đột nhiên chỉ vào một người, “Em, ra đây!”

Bạn học sinh bị chỉ điểm sắc mặt xám xịt, từ từ chen ra khỏi đám đông như một con chim cút. Cậu ta bước đến cạnh thầy Hạ, thưa thầy một cách yếu ớt.

Thầy Hạ nói: “Ngẩng đầu lên. Cho mọi người nhìn rõ mặt em.”

Dường như bạn học sinh đó cảm thấy rất xấu hổ, xoắn xuýt mãi không chịu ngẩng đầu. Đến khi thầy Hạ giục thêm lần nữa, cậu ta mới ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt sưng tấy.

Vốn dĩ chẳng ai để ý tới khuôn mặt của cậu ta, tự nhiên lại bị thầy Hạ gọi ra, không biết là ai bên lớp 11-6 dẫn đầu phì cười một tiếng.

Ngay tức thì, rất cả học sinh lớp 11-6 đều cười phá lên.

“Sao mặt cậu ta sưng như đầu theo thế?”

“Cười chết tôi ha ha ha ha ha, cũng xấu quá đáng quá rồi đó ha ha ha ha ha!”

“Hèn chi cậu ta cứ cúi đầu suốt, ra là tự biết trông mặt mình rất buồn cười.”

“Ha ha ha ha ha…”

Trong số đó, Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu là hai người cười khoái trá nhất. Nếu không phải do không đủ không gian thì có khi họ lăn vài vòng trên đất luôn rồi.

Bạn học sinh bị cười nhạo vừa nhục vừa tức, nổi giận la lên: “Cười cái gì mà cười? Cười cái gì mà cười! Đừng có cười nữa!”

“Chuẩn luôn, cười cái gì mà cười?” Tề Hạo Miểu gân cổ lên nói, “Chưa từng thấy đầu heo bao giờ à?”

“Ha ha ha ha ha!” Kiều Kiệt cười sung sướng, chảy cả nước mắt.

Bạn học sinh kia cũng bị lời của Tề Hạo Miểu chọc tức đến mức rưng rưng nước mắt. Nhưng thử tưởng tượng nếu bản thân khóc thì chắc chắn đám lớp 11-6 đó sẽ càng hả hê hơn. Vì thế cậu ta cố kìm nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, mím môi, vẻ mặt bướng bỉnh.

Mà lớp 11-1 gần như không ai cười nổi, dù sao kẻ bị cười nhạo cũng là thành viên lớp bọn họ, chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Cuối cùng vẫn là tiếng hét giận dữ của cô Trương khiến học sinh lớp 11-6 im lặng trở lại.

Thầy Hạ hỏi bạn học sinh đó: “Mặt của em mà không phải do đánh nhau sao?”

Bạn học sinh đó nhịn cơn tức, nói với giọng nghẹn ngào: “Không phải ạ.”

Thầy Hạ nói: “Vậy em nói cho thầy biết tại sao mặt em lại sưng thế này?”

Bạn học sinh đó nói: “Trong rừng tối quá, điện thoại em hết pin, đi đường bất cẩn đập phải một cái cây ạ.”

Rõ ràng là thầy Hạ không tin, chỉ vào cô bạn cùng lớp đứng gần nhất: “Em nói đi, có phải mặt em ấy đập trúng cây không?”

Bạn nữ ngập ngừng nói: “Thầy Hạ, đúng là mặt Tần Tuấn đã đập trúng cây ạ. Em tận mắt nhìn thấy…”

Chỉ có điều là nửa thật nửa giả. Đúng là mặt cậu ta đập vào cây, nhưng không phải vì không có đèn flash điện thoại nên mới đập trúng, mà là bị mấy người bên lớp 11-6 giả quỷ nhát ma sợ quá chạy đập trúng…

Thầy Hả hỏi nửa ngày trời cũng không có được đáp án như mong muốn. Tất cả học sinh đều khẳng định tối qua không có đánh nhau, thương tích trên người đều là tự vấp té các thứ mà ra.

Đối mặt với tình huống này, thầy Hạ cũng đành bất lực. Mặc dù rõ ràng học sinh lớp 11-1 bị thương nặng hơn, nhưng các học sinh không chịu hợp tác thì dù ông có muốn lấy lại công bằng cho lớp mình cũng không làm được gì.

Sau sự kiện này, chuyến đi chơi này không thể tiếp tục được nữa. Các thầy cô đã liên lạc trước với tài xế xe buýt, sắp xếp cho học sinh về nhà.

Trên đường đi, Kiều Kiệt đổi chỗ với Lạc Trạch, cười khằng khặc hỏi Trác Khiêm: “Cậu có quen Tần Tuấn hồi nãy không?”

Trác Khiêm lắc đầu: “Không quen.”

“Ây dà, chắc do tôi quên kể với cậu.” Kiều Kiệt nói, “Tề Hạo Miểu có quen một đàn chị lớp 12. Đàn chị đó là quản trị viên của diễn đàn trường, có thể xem được tên thật của mỗi tài khoản. Chị ấy kể là dạo này Tần Tuấn thường xuyên nhảy nhót trên diễn đàn, đăng ký rất nhiều tài khoản ảo để vu tội cậu mua đáp án của kỳ thi giữa kỳ.”

Nhắc đến chuyện này, Trác Khiêm đã đoán được sương sương.

Tuy rằng Trác Khiêm không quen Tần Tuấn đó, nhưng cũng có vài ấn tượng với cậu ta. Lý do đơn giản là vì ánh mắt Tần Tuấn mỗi khi nhìn cậu đều rất kỳ lạ, quá nổi bật giữa đám đông.

“Cho nên tối qua tôi và Tề Hạo Miểu cố tình chuẩn bị cho cậu ta một phần quà bất ngờ. Không cậu ta sợ hãi hơn cả tưởng tượng của tôi, đâm thẳng vào thân cây há há há há há…” Kiều Kiệt cười nghiêng ngả.

Thực ra, toàn cảnh đêm qua cực kỳ hỗn loạn. Mới đầu là cuộc hỗn chiến giữa hai lớp, sau đó không biết có vài “con ma” từ đâu chui ra, dí học sinh lớp 11-1 chạy tá lả.

Bởi vậy, không hề nói ngoa khi bảo học sinh lớp 11-1 tự mình làm mình bị thương.

Dù học sinh lớp 11-1 biết lớp 11-6 cố tình giả quỷ nhát ma bọn họ, nhưng cũng không dám méc thầy cô. Một phần là vì không muốn làm to chuyện, phần còn lại là bọn họ đã bị lớp 11-6 khiêu khích ra tay trước. Nếu tính toán rạch ròi thì chưa chắc bọn họ sẽ chiếm lý.

Đối với lớp 11-1 mà nói thì chuyện này không khác gì người câm ăn hoàng liên, có đắng mà không thể kể khổ.

Trác Khiêm biết Kiều Kiệt và Tề Hạo Miểu muốn gây rối với lớp 11-1, nhưng không hề biết hóa ra là để trút giận thay cậu.

Đột nhiên, dường như có thứ gì đó mắc ngang cổ họng cậu.

Kiều Kiệt còn đang cười, bỗng bị Trác Khiêm ôm lấy.

Tiếng cười của Kiều Kiệt đột ngột im bặt, biểu cảm hoảng sợ thoắt cái bao trùm cả khuôn mặt, cậu ta đẩy Trác Khiêm ra theo bản năng: “Ê ê, đừng như vậy. Nam nam thụ thụ bất thân đó. Giờ cậu cũng đã có người yêu rồi, để ý hình tượng tí đi.”

Vấn đề ở chỗ là người yêu của bạn cùng phòng quá đáng sợ. Cậu ta không muốn bị múc đâu.

Trác Khiêm mặc kệ Kiều Kiệt đẩy mình, vẫn cứ không buông ra, còn vỗ mạnh lên bả vai Kiều Kiệt: “Cảm ơn cậu.”

Kiều Kiệt sững sờ, không đẩy Trác Khiêm ra nữa, hơi ngại ngùng gãi đầu: “Dù sao thì tôi cũng đã không ưa tụi nó từ lâu rồi, không hoàn toàn vì cậu đâu.”

Nói xong, lại bổ sung, “Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì còn có cách khác.”

Trác Khiêm: “Ừm?”

Kiều Kiệt lại bắt đầu đẩy cậu ra: “Muốn cảm ơn tôi thì tránh xa tôi ra một chút. Người yêu cậu hay ghen quá, mỗi lần tôi tới gần cậu thì ánh mắt cậu ta hệt như lưỡi đao. Tôi không muốn chết vào độ xuân thì đâu.”

Trác Khiêm: “…” Sau đó cậu điên cuồng cọ lên người Kiều Kiệt.

Kiều Kiệt giống y hệt như gái nhà lành bị sàm sỡ, vừa trốn vừa khóc sướt mướt cầu cứu Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên đang ngồi phía đối diện.

Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên vô cảm chơi điện thoại, không thèm đoái hoài đến cậu ta.

Điều khiến Trác Khiêm thở phào nhẹ nhõm chính là, cho đến tận khi về đến trường thì cậu vẫn không gặp lại Yến Thư Dương. Tình huống tối qua thật sự quá xấu hổ, gặp lại cũng không biết nên đối đãi ra sao.

Trác Khiêm định đi tàu điện ngầm rồi bắt xe buýt về nhà như mọi khi, nhưng Thẩm Gia Lan đến nói sẽ đưa cậu về nhà.

Trác Khiêm có cảm giác hình như Thẩm Gia Lan rất cố chấp trong việc đưa cậu về nhà, nghĩ đi nghĩ lại cũng không từ chối.

Khi họ đang nói chuyện, ba người bạn cùng phòng đứng ngay bên cạnh, lặng lẽ quan sát bọn họ.

Kiều Kiệt tặc lưỡi, giọng điệu cực kỳ hâm mộ: “Sướng nha, về nhà cũng có người yêu đón đưa.”

Thẩm Gia Lan quay đầu cười với cậu ta: “Hay là tôi giới thiệu bạn trai cho cậu? Để anh ta đón đưa cậu về nhà mỗi tuần?”

Biểu cảm hâm mộ trên mặt Kiều Kiệt tức thì bị nỗi khiếp sợ thay thế, cậu ta khóc lóc: “Không không không, tôi xin nhận ý tốt của cậu. Bạn trai gì đó thì miễn đi.”

Thẩm Gia Lan nói: “Tôi có một người anh họ đang học năm tư, chuyên ngành nghệ thuật…”

Kiều Kiệt kéo vali chạy muốn tụt quần.

Trác Khiêm thở dài: “Anh đừng trêu chọc cậu ấy.”

Thẩm Gia Lan nhướng mày: “Vui mà.”

Trác Khiêm nghĩ đến lời Thẩm Gia Lan mới nói, nhận ra anh họ mà y nói chính là Liễu Nhứ. Nói đi phải nói lại, Thẩm Gia Lan biết xu hướng tính dục của Liễu Nhứ sao?

Người đến đón Thẩm Gia Lan chính là chú Lưu đã đưa đón bọn họ đến núi Thanh Bạch lần trước. Nghe Trác Khiêm báo địa chỉ xong, chú Lưu đáp được rồi chuyển hướng chạy về phía bắc.

Trên đường về, Trác Khiêm suy xét có nên kể với Thẩm Gia Lan về chuyện của Liễu Nhứ với Trác Duệ hay không. Nhưng lại e ngại mình đa nghi, nhìn đời bằng lăng kính buê đuê.

Cơ mà tối hôm đó, khi cậu liên lạc với Liễu Nhứ về chuyện trả áo, đúng là phản ứng có hơi kỳ lạ. Không biết sau đó Liễu Nhứ đã nói gì với Trác Duệ mà lại khiến Trác Duệ phải đi lấy áo về.

Thôi kệ, trông ra mà xem, nói thẳng thì chẳng liên quan gì đến cậu.

Nghĩ vậy, cuối cùng Trác Khiêm không kể gì hết.

Xe dừng trước con hẻm nhỏ, Trác Khiêm xuống xe, lấy vali rồi tạm biệt Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan không vui đứng trước xe.

Trác Khiêm buồn cười nhìn dáng vẻ như một đứa con nít bị người lớn bỏ rơi của Thẩm Gia Lan, cậu bước đến nắm lấy tay y: “Ngày mai là được gặp lại nhau rồi.”

Thẩm Gia Lan cúi đầu nhìn tay Trác Khiêm đang nắm tay mình, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Trác Khiêm, mặt mày vẫy hậm hực không vui.

Trác Khiêm dỗ y như dỗ trẻ con: “Nếu chán quá thì gửi tin nhắn cho em, em đọc rồi trả lời ngay.”

Nghe thấy lời này, không biết Thẩm Gia Lan nhớ đến chuyện gì, cười khẩy: “Những lúc em không đọc còn nhiều hơn nữa kìa.”

“…” Trác Khiêm lộ ra vẻ xấu hổ, giải thích, “Thì không phải lúc nào em cũng xem điện thoại mà. Nếu đang làm bài tập hoặc đọc sách thì sẽ trả lời muộn hơn xíu.”

Vả lại, cậu thực sự không ngờ Thẩm Gia Lan khi yêu đương lại dính người như vậy. Không chỉ hay chạy đi tìm cậu, khi tách ra cũng thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại. Cậu có thói quen chỉnh thông báo về chế độ im lặng, đôi lúc sực nhớ tới mở ra xem thì ngay lập tức bị sốc với số lượng tin nhắn WeChat chưa đọc và số cuộc gọi nhỡ.

Rõ ràng trước khi xác định quan hệ thì Thẩm Gia Lan chính là một con sói cô độc, không quan tâm ai không thèm để ý đến ai. Đúng là không được trông mặt mà bắt hình dong!

Thấy Thẩm Gia Lan lạnh mặt không nói một lời, Trác Khiêm lập tức lấy điện thoại ra cài nhạc chuông riêng cho Thẩm Gia Lan, rồi ghim khung trò chuyện với Thẩm Gia Lan lên đầu.

“Vầy được chưa?” Cuối cùng Trác Khiêm đã được trải nghiệm cảm giác dỗ dành bạn gái như lời đám bạn từng kể. Hơn nữa, “bạn gái” của cậu còn cực kỳ khó dỗ, cậu không thể không hứa, “Sau này em sẽ không vứt điện thoại sang một bên nữa. Ngoại trừ trong giờ học thì sẽ không bao giờ chỉnh sang chế độ im lặng. Chỉ cần thấy tin nhắn anh gửi thì em sẽ trả lời ngay. Chỉ cần thấy cuộc gọi từ anh thì em sẽ bắt máy liền.”

Nghe vậy, vẻ mặt khó ở của Thẩm Gia Lan mới đỡ hơn một chút, y chợt hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Trác Khiêm không dám trì hoãn dù chỉ một giây, vội xem điện thoại: “Mười hai giờ rưỡi.”

“Đã đến giờ ăn trưa.” Thẩm Gia Lan đề nghị một cách vô cùng tự nhiên, “Cho anh đến nhà em ăn cơm đi. Sẵn tiện xem môi trường sinh hoạt của em thế nào.”

Trác Khiêm: “…”

Thấy Trác Khiêm đột nhiên im lặng, Thẩm Gia Lan lại xụ mặt: “Em không muốn sao?”

Sao Trác Khiêm muốn cho nổi?! Chỗ cậu ở vừa tồi tàn vừa cũ kỹ, mặc dù đã được dọn đẹp khá sạch sẽ, nhưng vì ở nơi khuất bóng mà bầu không khí nồng nặc mùi ẩm mốc. Cỡ cậu còn chịu được, chứ sợ kiểu đại thiếu gia chưa từng chịu khổ như Thẩm Gia Lan sẽ hối hận ngay khi bước vào cửa ấy chứ.

Với lại, cậu không muốn Thẩm Gia Lan gặp mấy người đó lắm, nhất là hai vợ chồng Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã. Cậu không muốn tiết lộ mặt xấu nhất trong cuộc sống của mình cho Thẩm Gia Lan xem.

Vì thế Trác Khiêm nghĩ ra cách để thỏa hiệp: “Giờ này về thì chắc chắn không còn đồ ăn. Để em mời anh đi ăn ngoài nha?”

Thẩm Gia Lan nói: “Anh muốn đến nhà em.”

Trác Khiêm nói: “Nhưng giờ này về không còn cơm ăn đâu.”

Thẩm Gia Lan nói: “Đặt đồ ăn?”

Trác Khiêm im lặng một chốc, đành viện cớ: “Trong nhà em còn có người khác nữa, dẫn anh về luôn thì đột ngột quá. Đợi sau này có cơ hội thì em sẽ dẫn anh đến.”

Trác Khiêm khuyên mãi, Thẩm Gia Lan mới tạm thời từ bỏ ý tưởng này, hai người định tìm một chỗ đi ăn.

Thẩm Gia Lan đang định giúp Trác Khiêm cất vali vào cốp sau thì chợt khựng lại, y nheo mắt, nhìn thẳng về một chiếc xe đang đậu trên bãi đất trống cách đó không xa.

“Sao vậy?” Trác Khiêm nhìn theo hướng mắt của Thẩm Gia Lan.

Đó là một chiếc xe màu đen trông rất bình thường, chỉ là giá cả không bình thường cho lắm, nhưng cũng không có gì đặc biệt.“Chiếc xe đó.” Thẩm Gia Lan nói, “Là xe của Liễu Nhứ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.