(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Duệ cứ nghĩ bản thân trốn kỹ lắm, không hề biết mình đã bại lộ trước Trác Khiêm và Liễu Nhứ không sót chút gì.
Liễu Nhứ là người khá nhạy cảm, dĩ nhiên đã nhận ra địch ý từ Trác Duệ. Anh hơi cau mày: “Đó là ai?”
Trác Khiêm: “…”
Trác Duệ đang làm gì vậy?
Tưởng bọn họ mù hay gì?
Lần đầu tiên Trác Khiêm cảm thấy không hiểu nổi người tên Trác Duệ này. Cơ mà trông biểu cảm Trác Duệ không mấy thân thiện, cậu không muốn giới thiệu Trác Duệ với Liễu Nhứ.
Dù sao hai người trong nguyên tác cũng không liên can gì đến nhau, không cần thiết vẽ thêm chuyện.
“Anh ấy là anh họ em, cũng định ra ngoài ấy mà.” Trác Khiêm xấu hổ cười, “Anh Liễu Nhứ, phiền anh đợi em một lát. Để em nói vài lời với anh họ.”
Liễu Nhứ nâng tay lên, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, gật đầu: “Không gấp, lát nữa còn đón thêm hai người.”
Trác Khiêm vội vàng bước về phía cây nhỏ, đến gần mới phát hiện Trác Duệ vẫn luôn trừng cậu, khó giấu được sự tức giận hận không thể rèn sắt thành thép.
Trác Khiêm thấy lạ mà gãi mũi, tưởng Trác Duệ còn đang giận chuyện hồi nãy.
Nhưng Trác Duệ giận dai quá rồi đó, pin Nanfu còn chưa chắc đã dai bằng anh ta đâu!
**Pin Nanfu: Nổi tiếng có chất lượng tốt, xài được lâu.
Trác Khiêm hỏi: “Anh trốn ở đâu làm gì?”
Vẻ mặt Trác Duệ bất thiện nhìn cậu chằm chằm: “Hai người kia là ai?”
“Bạn.” Trác Khiêm nói xong, chuyển đề tài trở về, “Không phải anh định đi tìm Đỗ Học Gia à?”
Không ngờ Trác Duệ không thèm trả lời câu hỏi của cậu, cắn chặt thân phận của Liễu Nhứ và dì Thẩm không tha: “Bạn nào? Sao anh chưa từng nghe nói em có bạn bè lớn tuổi hơn nhiều như vậy?”
Trác Khiêm vừa nghe là hiểu “lớn tuổi” trong miệng Trác Duệ chính là dì Thẩm. Tuy rằng cậu không rõ địch ý của Trác Duệ từ đâu ra, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Dì đó chỉ là tái xế mà bạn em gọi tới thôi. Người vừa nói chuyện với em mới là bạn.”
Trác Khiêm quay đầu nhìn Liễu Nhứ và dì Thẩm đang đợi cách đó không xa, quay lại nói với Trác Duệ: “Em có việc bận phải ra ngoài hai ngày, vừa hay cho anh một cuối tuần yên tĩnh đấy. Chúc anh cuối tuần vui vẻ.”
Cậu mỉm cười nhìn Trác Duệ, định rời đi.
Không ngờ, Trác Duệ tiến hai bước, chặn đường cậu.
Trác Khiêm khó hiểu nhìn anh ta.
“Ra ngoài hai ngày?” Trác Duệ nhận ra gì đó, “Tối nay em không về?”
Trác Khiêm đáp, không.
Kết quả, câu trả lời này giống như châm ngòi nổ, khiến Trác Duệ nổ tung. Giờ phút này, ánh mắt Trác Duệ lộ ra sự lạnh lẽo chưa từng có: “Hai người định đi đâu?”
Trác Khiêm không muốn để Trác Duệ biết chuyện cậu đang làm người mẫu ảnh, lỡ để lộ chuyện này, có thể cậu sẽ bị Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã làm phiền.
“Đi chơi.” Trác Khiêm nhún vai, “Cuối tuần mà, không muốn ở lì trong nhà.”
Trác Duệ không tin: “Chỉ có hai người?” Anh ta bỏ qua dì Thẩm tài xế.
Trác Khiêm không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Trác Khiêm, em có biết bản thân đang làm gì không?” Trác Duệ nghiêm mặt quát lớn, “Em vẫn còn là học sinh cấp ba, vẫn chưa thành niên. Bây giờ là thời điểm phải chăm chỉ học hành, đừng có làm mấy chuyện linh tinh lộn xộn đó.”
Trác Khiêm sững sờ, thầm nhủ Trác Duệ đã đoán ra cậu đi làm thêm rồi? Nhưng đoán ra cũng bình thường, trước đó cậu từng hỏi Trác Phi về việc làm thêm, có lẽ là nghe từ Trác Phi chăng.
Vì thế, Trác Khiêm cũng nghiêm mặt, đứng đắn đáp: “Em biết em đang làm gì. Nhưng em không có tiền, không thể không làm vậy.”
“…” Trác Duệ nghe tiếng tam quan của bản thân vỡ nát. Trong phút chốc, anh ta cảm thấy mình không quen biết Trác Khiêm. Anh ta bị lời tuyên bố hùng hồn của Trác Duệ dọa sốc đến mức nói lắp, “Nhưng, nhưng không có tiền cũng không thể bán rẻ cơ thể của mình chứ?”
Trác Khiêm nghe thế thì nhăn mày, cậu chỉ làm người mẫu ảnh thôi mà. Đây cũng là bán rẻ cơ thể hả?
Nhưng xét theo tư tưởng bảo thủ của một học sinh cấp ba như Trác Duệ mà nói, bảo là bán rẻ cơ thể nghe cũng hợp lý. Chắc là lần đầu Trác Duệ nghe việc làm người mẫu ảnh bán thời gian.
“Em đã nói không có tiền rồi.”
Trác Duệ hít thở sâu, hình như đã đưa ra một quyết định quan trọng: “Em thiếu bao nhiêu tiền? Anh cho em. Sau này giữ khoảng cách với người đó đi. Tốt hơn hết là cắt đứt liên lạc, cũng đừng nhận tiền của cô ta.”
Trác Khiêm cười: “Ba triệu nhân dân tệ.”
Trác Duệ: “…”
Trác Khiêm hỏi: “Anh cho nổi không?”
Trác Duệ im lặng một lúc lâu, mới đáp: “Tại sao cần nhiều tiền như vậy?”
Trác Khiêm khai thật: “Em muốn mua lại căn hộ ở thành phố Q đã bị ba mẹ anh bán đi. Căn hộ đó là tài sản thừa kế mà ba mẹ em để lại, trong đó có dấu vết sinh hoạt của họ.”
Nếu có thể mua lại căn hộ đó trước khi trở về thì tốt quá. Dù cho nhân cách nguyên chủ có thế nào đi chăng nữa, cậu chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, vẫn muốn làm gì đó cho nguyên chủ.
Đương nhiên, cậu sẽ không mua căn hộ đó bằng số tiền mình tự kiếm ra. Lúc trước Trác Tuấn Quý và Chu Văn Nhã nuốt bao nhiêu tiền, sau này phải nôn ra bấy nhiêu.
Hình như Trác Duệ không ngờ Trác Khiêm có suy nghĩ này, vẻ kinh ngạc trên mặt mãi mới tiêu tán.
Đến tận khi Liễu Nhứ sắp qua đây, Trác Khiêm mới vội chạy trở lại.
Liễu Nhứ nhìn vẻ mặt cứng đờ của Trác Duệ, không yên tâm hỏi Trác Khiêm: “Hai người cãi nhau à?”
Trác Khiêm lắc đầu: “Nói bâng quơ vài câu thôi ạ.”
Liễu Nhứ thấy vậy, cũng không tiện xen vào chuyện riêng của người khác, ngoái nhìn Trác Duệ mấy lần, mới cùng Trác Khiêm ngồi vào trong xe.
Trước xe có đặt một con thú nhồi bông trắng trắng nhỏ xinh, trước ngực buộc một chiếc khăn choàng màu hồng, trên đầu đội một chiếc mũ, và cặp sừng dê thẳng đứng.
Con thú nhồi bông bị cố định ở đó, đôi mắt đen tròn xoe bóng lưỡng, giống như thể đang nhìn Trác Khiêm ngồi ở ghế sau.
Trác Khiêm nhìn một cái là nhận ra con thú nhồi bông quen thuộc.
Đây không phải chính là một trong năm con thú nhồi bông mà cậu đã tặng Thẩm Gia Lan lần trước đấy sao? Mặc dù do cậu lười đem về, nhưng cậu đã rất cố gắng mới gắp được mấy con thú nhồi bông đó.
Liễu Nhứ nhận thấy tầm mắt của Trác Khiêm, nương theo nhìn sang, tức thì như nhớ đến chuyện buồn cười nào đó: “Chẳng biết Gia Lan mua bé này ở đâu. Cứ nhất quyết bắt dì Thẩm để trong xe. Có phải không hợp với phong cách của em ấy lắm đúng không?”
Dì Thẩm mỉm cười nói: “Gia Lan rất thích bé này.”
Liễu Nhứ dựa ra sau, khoanh tay: “Nhưng hồi trước có thấy em ấy thích mấy thứ lông lá này đâu ạ.”
“Con người luôn thay đổi.” Dì Thẩm nói, “Hồi trước Gia Lan quái gở như thế, con không thấy bây giờ thằng bé đã đỡ hơn nhiều rồi sao?”
Liễu Nhứ trề môi: “Con không thấy.”
Dì Thẩm an ủi anh: “Hôm qua tâm trạng Gia Lan không vui, con thông cảm cho thằng bé, đừng để chuyện hôm qua trong lòng. Qua khoảng thời gian này là ổn thôi.”
Hễ nhắc tới chuyện tối qua là Liễu Nhứ lại thấy tức.
Anh sống hai mươi mấy năm trời, số lượng người quen không hơn cả ngàn thì tệ lắm cũng vài trăm, nhưng chưa từng thấy ai sáng nắng chiều mưa như Thẩm Gia Lan. Chẳng qua anh chỉ nhiều lời bảo Thẩm Gia Lan cũng đến làm người mẫu ảnh cho anh đi thôi mà, lập tức lật mặt tại chỗ.
Với cái tính nết khó ở kia của Thẩm Gia Lan, nếu không phải có nhà họ Thẩm chở che thì chắc đã bị người ta đánh tám trăm bận rồi.
Liễu Nhứ tức tối, bực mình nghĩ thế.
Trác Khiêm ngồi bên cạnh càng nghe càng im lặng, hận không thể biến thành đà điểu, giấu mặt vô ngực.
Cậu cứ có cảm gia “tâm trạng không vui” của Thẩm Gia Lan hết tám chín phần là có liên quan đến cậu…
Trác Khiêm vốn định hỏi Liễu Nhứ tối qua đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhớ lại sắc mặt đen thui của Thẩm Gia Lan chiều qua, vẫn không dám lên tiếng.
–
Nhiệm vụ chụp ảnh lần này khá nặng, dù Liễu Nhứ và Trác Khiêm đã chụp liên tục suốt hai ngày, cũng chỉ mới đạt một phần ba chỉ tiêu.
Buổi chiều cuối tuần, Liễu Nhứ đưa Trác Khiêm về nhà, cũng hẹn gặp với Trác Khiêm vào tuần sau và tuần tới.
Trác Khiêm về đến nhà. Chu Văn Nhã đi giúp việc cho nhà người ta vẫn chưa về. Trác Tuấn Quý thì không biết chạy đi giết thời gian ở đâu rồi. Trong nhà chỉ còn lại Trác Phi đang nằm chơi điện thoại trên ghế sô pha.
Trác Phi nghe tiếng mở cửa, chồm dậy ngó sang đây một cái, thoáng thấy người trở về là Trác Khiêm thì nhanh chóng nằm lại như không có chuyện gì xảy ra.
Trác Khiêm đổi dép, lập tức bước đến.
Trác Phi đang giả vờ chơi điện thoại trở nên vô cùng căng thẳng, nhỏ lén nuốt nước bọt, cố gắng tập trung, không cho bản thân liếc nhìn Trác Khiêm.
Chỉ cần nhỏ không đối mắt với Trác Khiêm, tức là Trác Khiêm không thấy nhỏ.
Không có thấy không có thấy không có thấy…
Sự thật chứng minh, Trác Khiêm có thấy nhỏ.
Trác Khiêm đặt chiếc hộp được đóng gói lên bàn trà, nhìn về phía Trác Phi đang muốn hóa thành tượng điêu khắc.
“Ăn bánh kem không?”
“…”
Trác Khiêm đợi vài giây, thấy Trác Phi đã động lòng mà vẫn còn do dự, hao hết kiên nhẫn, cầm hộp lên định đi, “Không ăn thì thôi.”
“Ăn! Ăn! Ăn!” Trác Phi trách bản thân không cưỡng lại được cám dỗ, phi đến bên bàn trà, “Em ăn!”
Trác Khiêm cũng chỉ làm dáng thôi, thuận tay đặt hộp xuống. Đây là do Liễu Nhứ mua cho cậu, không ăn hết nên mang về, tống khứ cho Trác Phi.
Trác Phi không hề biết sự tình bản thân bị coi như ăn mày. Thậm chí khi để ý thấy logo trên hộp tượng trưng cho sự giàu sang, lòng cảm động phát khóc.
Anh họ của nhỏ tốt bụng quá. Ra ngoài còn nhớ đem bánh kem về cho nhỏ hu hu hu…
Ngẫm kỹ lại, hình như mấy chuyện Trác Khiêm đã làm với nhỏ cũng không quá đáng lắm.
Trác Khiêm không biết Trác Phi nghĩ gì. Nếu cậu mà biết, chắc sẽ không lạ tại sao nhỏ lại bị tên bạn trai rác rưởi kia thao túng tâm lý.
Nhưng Trác Khiêm vẫn nhạy bén nhận ra điều gì đó. Cậu ngồi xổm xuống cạnh bàn trà, nhìn Trác Phi với tướng ăn trông cũng khá lịch sự: “Cuối tuần cô không ra ngoài à?”
Trác Phi cắn miếng bánh nhỏ, bớt vài giây đáp: “Không.”
Lạ thật, hồi trước Trác Phi không khác gì Husky bị thả xích, chưa đến cuối tuần đã không thấy mặt đâu. Từ khi nào lại chịu ngoan ngoãn ở nhà?
Trác Khiêm sờ cằm, tò mò hỏi: “Sao không đi tìm bạn trai cô?”
Nghe thấy câu này, Trác Phi ngẩn ra, động tác ăn bánh kem cũng khựng lại.
Trác Khiêm nhìn mặt đoán ý: “Chia tay rồi?”
“Vẫn chưa.” Trác Phi do dự, giống như muốn nói lại không dám nói, cuối cùng nhét một miếng bánh kem to vào miệng, ồm ồm nói, “Sắp.”
Trác Khiêm gật đầu: “Dù sao tên bạn trai đó của cô cũng không phải người dễ đối phó. Đầu óc cô đơn giản như vậy không chơi lại đâu, chia tay sớm thì hơn.”
Trác Phi: “…”
Trong chốc lát, nhỏ không rõ là Trác Khiêm đang châm chọc nhỏ hay đang nói giúp nhỏ nữa.
Trác Phi đã quen bị Trác Khiêm châm chọc, mới đó đã quên ngay.
Không biết có phải do hai người đều đang ngồi xổm trước bàn trà hay không. Dưới khoảng cách gần, gan nhỏ to lên, hóng hớt sáp lại gần đối phương: “Anh từng yêu đương chưa?”
Trác Khiêm thẳng thắn nói: “Chưa.”
“Không thể nào?” Trác Phi không tin, “Anh còn học ngu hơn tôi, cũng không giống kiểu sẽ chăm chỉ học hành. Nếu không yêu đương thì thời gian tiêu tốn vào đâu rồi?”
Trác Khiêm: “…”
Không hổ là nữ phụ phản diện, vô thức học được tám phần kỹ năng châm chọc người khác từ cậu.
Trác Phi thấy biểu cảm Trác Khiêm không giống đang nói dối, hỏi tiếp: “Nghe nói trong trường anh có nhiều bạch phú mỹ lắm. Không có bạch phú mỹ nào thích anh hết hả?”
“Không có.” Cậu cũng có thích con gái đâu, muốn bàn cũng phải bàn cao phú soái. Nhắc đến, cao phú soái ở Hoa Cao nhiều thật. Cậu không nhịn được gài Trác Phi, “Trường tôi có nhiều cao phú soái lắm, giới thiệu cho cô một người nhé?”
Trác Phi nghĩ đến điều gì đó, mặt từ từ ủng đỏ, nhỏ kìm nén nội tâm kích động, nhỏ giọng nói: “Tôi hay dạo diễn đàn trường anh. Nghe nói trường anh có hai anh siêu đẹp trai, một người là Yến Thư Dương, một người là Thẩm Gia Lan. Không phải anh có quen biết với họ à? Vậy chắc anh cũng có WeChat của họ đúng không?”
Trác Khiêm không đáp, biểu cảm dần lạnh nhạt đi.
Trác Phi đang bận khát khao không chú ý đến vẻ mặt Trác Khiêm. Đôi mắt tròn xoe của nhỏ ngập tràn mong đợi, chớp mắt nhìn Trác Khiêm: “Nếu anh có quen Thẩm Gia Lan——”
Trác Khiêm: “…”
Trác Phi nói ra câu kế tiếp: “Có thể giới thiệu Thẩm Gia Lan cho tôi không?”
Trác Khiêm không thèm suy nghĩ: “Không thể.”
Trác Phi ngẩn ra: “Tại sao?”
Trác Khiêm đứng bật dậy. Cậu không trả lời được câu hỏi của Trác Phi. Chẳng lẽ đáp rằng cậu cũng thích Thẩm Gia Lan sao?
Có vẻ như Trác Phi rất có hứng thú với Thẩm Gia Lan, vẫn kiên trì hỏi mãi: “Tại sao không thể?”
“Tôi không thân với cậu ấy, không cách nào giới thiệu cho cô được.” Trác Khiêm nói xong, lập tức xách ba lô về phòng.
Vừa mới vặt nắm cửa, cửa phòng bên cạnh đã mở ra. Trác Duệ bước ra, chắc đang học bài, trên mũi đeo cặp kính gọng đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Trác Khiêm.
Trác Khiêm bị Trác Duệ nhìn ớn lạnh, bàn tay run lên, vô tình đóng cánh cửa vừa mở ra.
Trác Duệ nói: “Cô ta đưa em về?”
Trác Khiêm đứng hình vài giây mới hiểu ra Trác Duệ đang nhắc Liễu Nhứ, gật đầu: “Phải.”
Trác Duệ không nói gì.
Trác Khiêm không hiểu kiểu gì: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Trác Duệ mím môi, “Kiềm chế một chút. Em còn nhỏ, đừng quá sức.”
Trác Khiêm cứ thấy câu này quái quái chỗ nào, nhưng không thể chỉ ra chỗ nào quái, đành đáp: “Em sẽ giữ gìn sức khỏe.”
Trác Duệ: “…”
Dường như anh ta thở dài, xoay người về phòng.
Để lại Trác Khiêm hoang mang.
Càng ngày Trác Duệ càng khó hiểu, tâm tư học bá đều khó đoán vậy ư?!
Về phòng, đóng cửa lại, Trác Khiêm vứt vấn đề không giải quyết được cho Vương Tử: “Cậu nói xem rốt cuộc Trác Duệ bị gì vậy?”
Vương Tử lơ đãng nói: “Chắc thật lòng quan tâm cậu đó. Dù sao chụp ảnh cũng là công việc tốn thể lực nhất mà.”
Trác Khiêm ngẫm nghĩ rồi cũng chỉ có thể tán thành với ý kiến của Vương Tử, cậu không nghĩ ra lý do nào hơn thế.
So với Trác Duệ, dĩ nhiên Vương Tử có hứng thú với nhiệm vụ hơn. Lần nữa thúc giục Trác Khiêm: “Cậu định khi nào bắt đầu công lược Tiểu Yến? Sắp đến tình tiết đoạn sau rồi. Nếu Tiểu Yến và Thẩm Gia Lan hàn gắn tình cảm trên núi Thanh Bạch thì nhiệm vụ của cậu chỉ càng thêm khó khăn.”
Đáng tiếc, Trác Khiêm có chút hứng thú nào với nhiệm vụ. Hơn nữa lại còn cảm thấy bài xích theo bản năng, cậu úp úp mở mở: “Tôi sẽ quan sát tình hình rồi làm.”
Vương Tử nhắc nhở: “Cậu bắt tay vào việc ngay ngày mai khi về trường đi.”
Trác Khiêm đáp ừ. Sau đó, cậu nghĩ đông nghĩ tây, nghĩ đến Thẩm Gia Lan, nghĩ đến Trác Duệ, thậm chí nghĩ đến Trác Phi sắp chia tay bạn tay. Nhưng lại không muốn nghĩ đến Yến Thư Dương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");