Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 29: Biết chơi lắm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguyên chủ còn kết bạn WeChat với cả Yến Thư Dương?

Trác Khiêm hơi bất ngờ, cậu vẫn luôn cho rằng nguyên chủ đơn phương tình nguyện bám dính Yến Thư Dương, Yến Thư Dương không có cách nào đành để nguyên chủ quấy phá. Giờ xem ra, Yến Thư Dương cũng không ghét nguyên chủ như cậu tưởng, không thì cũng không giữ lại WeChat.

Ấn vào khung chat.

Yến Thư Dương gửi tổng cộng năm tin.

“Quốc khánh vui vẻ.”

“Cậu đi chơi à?”

“Hay là nghỉ ở nhà?”

“Hôm nay tôi gặp một cô gái trông rất giống cậu, suýt nữa đã nghĩ là cậu giả gái cơ.”

Trác Khiêm nhìn thời gian, Yến Thư Dương gửi tin nhắn lúc cậu đang tắm, có lẽ đợi mãi không thấy cậu trả lời, Yến Thư Dương lại gửi một nhãn dán hình chú heo đáng yêu, chú heo giơ tấm bảng màu hồng ghi “Có đó không”.

Trác Khiêm thở dài, cậu biết ngay Yến Thư Dương tìm cậu thì chẳng có chuyện gì tốt mà.

Cậu nhấn vào khung nhập liệu, gõ một câu, gõ rồi lại xóa, cuối cùng dứt khoát xóa toàn bộ đi.

Cứ coi như cậu không online vậy.

Kết quả, ngay khi cậu vừa định rời khỏi khung chat thì thấy chỗ tên Yến Thư Dương đột nhiên biến thành “Đang nhập”, sau đó, một tin nhắn được gửi đến.

“Tôi biết cậu đang online.”

Trác Khiêm: “…”

Lại một tin nhắn khác được gửi đến.

“Tôi thấy rồi, mới nãy cậu đang nhập.”

Trác Khiêm: “…”

Đều là lỗi của cậu, sao lại quên mất vụ này chứ?

Trác Khiêm chần chừ một lúc, vẫn tắt màn hình, quyết tâm giả vờ không online.

Nào biết mới một phút trôi qua, Yến Thư Dương lại trực tiếp gọi đến.

Trác Khiêm hết hồn, suýt nữa vứt luôn điện thoại. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cái điện thoại này chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ muốn ném đi thật xa.

Cậu cũng không muốn nhận cuộc gọi, nhưng Yến Thư Dương cực kỳ lì lợm, gọi liên tiếp tận ba lần.

Cuối cùng, Trác Khiêm bắt máy, nhưng giọng điệu rất tệ: “Bây giờ tôi không tiện nghe điện thoại, có việc gì thì nói thẳng.”

Có vẻ Yến Thư Dương cũng không định vòng vo tam quốc, lên tiếng hỏi: “Cậu đang ở nhà họ Thẩm?”

“…” Trác Khiêm trượt một phát, đụng thẳng vào cửa kính ban công một cái bịch.

Cậu ôm đầu, đau đến mức rên không nổi.

“Sao vậy?” Yến Thư Dương vội nói, “Trác Khiêm, cậu không sao chứ?”

Trác Khiêm xoay người dựa vào cửa kính, hít thở sâu, cố gắng nén mấy giọt nước mắt lại, giọng nói run rẩy: “Cậu đừng nói tào lao, tôi đang yên ổn trong nhà đây.”

Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm vẫn có thể đáp lời, cũng an tâm, trong giọng nói mang ý cười: “Yên ổn trong nhà Thẩm Gia Lan à?”

Trác Khiêm không biết Yến Thư Dương đa nghi bao nhiêu, nhưng cậu tuyệt đối không thể để lộ thân phận ngay lúc này. Vì tiền mà mặc đồ nữ làm thêm không phù hợp với hình tượng của nguyên chủ, mấy người đó mà truy tới cùng thì sẽ lòi ra cậu là một tên dối trá ra vẻ giàu có.

Đến lúc đó, tình cảnh trong trường của cậu sẽ càng thêm phần khốn khổ.

Trác Khiêm bèn mạnh mồm: “Tôi không biết cậu đang nói gì. Tôi không ra ngoài chơi, cũng không đi tìm Thẩm Gia Lan. Bây giờ tôi đang nằm trên giường mình nhận cuộc gọi vô lý từ cậu.”

Yến Thư Dương im lặng.

Trác Khiêm nghĩ chắc đối phương đã tin lời mình nói, đang định thở phào nhẹ nhõm, bỗng nghe đối phương nói: “Thật ra ngay từ đầu tôi không dám chắc, người giống nhau trên đời nhiều như vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng phản ứng của cậu khiến tôi tin vào suy đoán của mình.”

Trác Khiêm: “…”

“Cậu biết không?” Ý cười trong giọng nói Yến Thư Dương càng sâu thêm, như thể đây là một chuyện rất thú vị, “Cậu không thể nói dối, giả trân quá.”

“Tôi không biết cậu đang nói gì.” Trác Khiêm không rõ Yến Thư Dương có ý đồ gì, chỉ có thể gượng gạo đổi chủ đề, “Nửa đêm gọi cho tôi chắc không phải chỉ để nói mấy chuyện này đâu nhỉ?”

“Còn nữa.”

Trác Khiêm hơi mất kiên nhẫn: “Vậy cậu muốn nói gì nữa?”

“Còn nhớ cuốn sách tham khảo cậu để lại ở sân thể dục không?” Yến Thư Dương nói, “Tôi nhặt giúp cậu, trong đó có kẹp vài thứ.”

Đương nhiên Trác Khiêm nhớ rõ cuốn sách tham khảo đó, cậu đưa Tề Hạo Miểu đến phòng y tế mới nhớ ra quay lại tìm, kết quả không thấy đâu hết, hóa ra là đã bị Yến Thư Dương cầm đi mất.

Trong sách kẹp mấy tờ ghi chú, bao gồm người khác nợ cậu bao nhiêu và cậu nợ người ta bao nhiêu, sợ để trong ký túc xá sẽ bị bạn cùng phòng nhìn thấy nên mới tiện tay kẹp vào sách.

Trác Khiêm không biết Yến Thư Dương đã lén xem mấy tờ giấy đó chưa, cậu nhức đầu: “Cảm ơn cậu, đợi về trường tôi sẽ tìm cậu lấy sách.”

Yến Thư Dương nói không cần khách sáo, còn muốn nói thêm gì đó, đã bị Trác Khiêm cướp lời: “Tôi đi ngủ đây, tạm biệt.”

Nói xong, Trác Khiêm vội cúp máy.

Đợi một lát, Yến Thư Dương không gọi lại, cũng không gửi tin nhắn nữa, nhưng trong lòng Trác Khiêm vẫn lo lắng khôn nguôi, cậu nghĩ mấy ngày tới phải ráng né Yến Thư Dương mới được.

À phải, còn cả Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm chưa bao giờ thấy mệt tim như này. Cậu gửi tin nhắn cho Hướng Giai Tư, hỏi trong phòng Hướng Giai Tư có máy sấy không, để cậu sấy khô tóc rồi đi ngủ sớm.

Hướng Giai Tư trả lời trong một giây, nói để cô tìm thử.

Đợi khoảng mười phút, mới có tiếng gõ cửa.

Trác Khiêm chờ đợi đến mơ màng sắp ngủ lập tức tỉnh hơn nửa, vội vã mang dép vào ra mở cửa.

Thế nhưng, cửa phòng mở ra, người đứng bên ngoài không phải Hướng Giai Tư, mà là… Thẩm Gia Lan?!

Mé!

Sao Thẩm Gia Lan lại tới đây? Vấn đề là còn tìm được chính xác phòng cậu!

Trác Khiêm tỉnh táo hoàn toàn, chửi thầm, nhanh chóng lùi một bước, tính đóng cửa lại.

Thấy cửa sắp đóng lại, Thẩm Gia Lan bỗng giơ một chân vào trong.

Trác Khiêm giật mình, trong khoảnh khắc, theo phản xạ có điều kiện định dẫm bàn chân kia.

Thẩm Gia Lan lập tức đoán được hành động của cậu, gằn giọng: “Cậu dẫm thử xem?”

Trác Khiêm rén phải tính bằng giây, rụt chân về ngay tức khắc.

Nhưng cậu vẫn giữ cửa như cũ, cố đóng cửa lại.

Song, Thẩm Gia Lan bên ngoài cũng đẩy cửa, cũng cố đẩy mở cửa ra.

Hai người giằng co gần mười giây.

Cuối cùng Thẩm Gia Lan rốt cuộc lên tiếng: “Tránh ra.”

“Không tránh.” Trác Khiêm không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Gia Lan, cậu cố giấu mình sau cánh cửa, tránh phải trực tiếp đối diện với Thẩm Gia Lan, “Cậu muốn nói gì thì nói luôn đi.”

Ánh mắt Thẩm Gia Lan lạnh lẽo nhìn Trác Khiêm: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Trác Khiêm nghe thế, thầm nghĩ, hay lắm nhóc con, lời thoại của tổng tài bá đạo cũng phun ra luôn rồi. Nhưng cậu không phải đóa hoa trắng bé nhỏ trong truyện tổng tài, cậu không nhai đâu.

Thế là, cậu nhại theo giọng điệu của Thẩm Gia Lan, cố ý xài giọng trầm: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Thẩm Gia Lan: “…”

Trác Khiêm trông thấy vẻ mặt Thẩm Gia Lan trở nên nhăn nhó.

Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh mở ra, Hướng Giai Tư cầm máy sấy bước ra, thấy hai người một trong một ngoài đang cự nự nhau. Cô ngẩn ra: “Hai em đang?”

Trác Khiêm như gặp được vị cứu tinh, vội nói: “Chị Giai Tư, chị tìm thấy máy sấy rồi ạ?”

“Tìm thấy rồi.” Hướng Giai Tư giơ tay lên, “Đây này.”

Nói xong, cô định đưa máy sấy cho Trác Khiêm, nhưng Thẩm Gia Lan chắn trước cửa, cô chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan nhìn Trác Khiêm một cái thật sâu, bỗng chốc lui về sau một bước, xoay người bỏ đi.

Mặt mũi Trác Khiêm trắng bệch, lòng còn lo sợ vỗ vỗ ngực.

“Em quen biết Thẩm Gia Lan?” Hướng Giai Tư vừa đưa máy sấy cho Trác Khiêm vừa lo lắng nói, “Trông nhóc ấy có vẻ không vui, có phải em chọc gì nó không?”

Chọc từ lâu rồi.

Trác Khiêm thở dài trong lòng, trên mặt không biểu hiện gì cả, chỉ nói: “Tụi em là bạn cùng trường, chỉ gặp mấy lần, chắc hồi nãy cậu ấy đi lộn chỗ.”

Hướng Giai Tư thông minh, dĩ nhiên nhận ra bao nhiêu lỗ hổng trong lời Trác Khiêm. Nhưng nếu Trác Khiêm không muốn nói, vậy cô cũng không hỏi gì thêm, dặn dò Trác Khiêm nghỉ ngơi cho tốt rồi trở về phòng.

Trác Khiêm trằn trọc đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, bình minh còn chưa ló dạng, cậu đã bị Hướng Giai Tư gọi dậy.

Nhiệm vụ chụp ảnh hôm nay khá nặng, cần phải chuẩn bị từ rất sớm.

Trác Khiêm mơ màng thay bộ trang phục mà Liễu Nhứ đã chọn sẵn cho cậu, rồi trang điểm mất một tiếng nữa.

Hướng Giai Tư không hài lòng với mái tóc của cậu, dùng lược chọt chọt đuôi tóc cậu: “Chân tóc đen của em mọc ra hết rồi nè, trông kỳ cục quá, khi nào rảnh thì đi nhuộm tiếp đi.”

Trác Khiêm vuốt tóc mình: “Em định nhuộm lại màu đen, nhưng tháng trước bận nhiều việc vặt, chưa có thời gian đến tiệm.”

“Nhuộm đen?” Hướng Giai Tư ngạc nhiên, “Cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi. Chị còn tưởng em sẽ tiếp tục đi theo con đường thần tượng chứ.”

Trác Khiêm nhớ tới đống đồ trang điểm kia của nguyên chủ, đành dùng tiếng gượng cười che giấu sự xấu hổ của mình.

Hướng Giai Tư lại nói: “Màu đen vẫn hợp với em hơn. Em rất đẹp trai, chỉ cần tìm tượng tạo hình phù hợp thì chắc chắn có thể khiến đám con gái mê như điếu đổ.”

Thực tế chứng minh, Hướng Giai Tư chỉ nói đúng một nửa.

Đúng là Trác Khiêm có thể khiến người ta mê như điếu đổ, nhưng đối tượng không phải con gái, mà là một thằng con trai hàng thật giá thật.

Buổi chiều khi đang chụp ảnh trong nhà, Ninh Phong không biết từ đâu xuất hiện, không làm gì cả, im lặng chờ một bên, đôi mắt không rời khỏi Trác Khiêm dù chỉ một giây.

Trác Khiêm bị Ninh Phong nhìn đến nổi hết cả da gà, khó khăn lắm mới chụp xong, xách váy lên định bỏ trốn, lại bị Ninh Phong nhanh hơn một bước chặn đường.

“Làm phiền một lát.” Ninh Phong thấp thỏm lo lắng nói, “Em có thể trò chuyện với chị vài câu không?”

Trác Khiêm bị dáng vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng của Ninh Phong dọa sợ phát khiếp, phải lùi ra sau mấy bước. Cậu nghĩ mình đang gặp ảo giác, thậm chí nghi ngờ có phải Ninh Phong cũng bị xuyên vào giống nguyên chủ rồi không.

Người trước mặt vẫn là Ninh Phong mà cậu biết ư?!

Ninh Phong thấy cậu lùi về sau, vội giải thích: “Chị bé đừng hiểu lầm em, em không có ý gì đâu, chỉ là em cảm thấy chúng mình khá hợp nhau, muốn làm bạn với chị.”

Trác Khiêm chưa kịp phản ứng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Liễu Nhứ cười xòa.

Liễu Nhứ cười vô cùng khoái chí, Hướng Giai Tư đang dọn dẹp đạo cụ lại cạn lời: “Chỉ là lỡ gọi cậu một tiếng chị thôi mà cậu ghim đến cỡ đó hả?”

Liễu Nhứ nói: “Ừ đấy.”

Hướng Giai Tư không thèm nói Liễu Nhứ nữa, tiến đến vỗ lên bả vai Trác Khiêm, đang định giải thích thay Trác Khiêm vài lời thì bên khóe mắt lại thấy có một người từ cánh cửa mở rộng bước tới.

Hướng Giai Tư ngước mắt lên ngó thử.

Cô quen biết người đó, nghe Liễu Nhứ nói cũng là một tay sai của Thẩm Gia Lan, tên là Yến Thư Dương.

Nghe nói người nắm quyền trong nhà Yến Thư Dương là ông nội, có rất đông con cái. Năm đó ba cậu ta vì để ở bên người mẹ xuất thân bần hàn mà bỏ nhà ra đi. Sau này bệnh chết ở nhà ngoại, ông nội cậu ta hay tin mới đưa hai mẹ con quả phụ về. Tuy rằng nhìn vào thì bọn họ được hưởng cuộc sống sung túc, nhưng từ nhỏ không có người làm trụ cột gia đình, còn bị những người khác kỳ thị, mỗi bước đi đều như trên băng mỏng, đâu đâu cũng phải nhìn sắc mặt người khác.

Dẫu sao Hướng Giai Tư cũng đã ra khỏi bậc trung học, ít nhiều cũng biết nhìn người, lần đầu tiên nhìn thấy Yến Thư Dương, cô đã cảm thấy khó chịu.

Nói thế nào đây nhỉ…

Có thể là do Yến Thư Dương trưởng thành trong môi trường lúc nào cũng phải a dua nịnh hót, khiến cho cậu ta hình thành thói quen đeo mặt nạ để đối xử với người khác, lời nói và hành vi đều cân nhắc kỹ lưỡng. Loại người này nhìn thì có vẻ hiền lành, thật chất thì lại bạc bẽo nhất, chỉ cần lơ đãng một xíu thôi thì sẽ đâm sau lưng bạn.

Yến Thư Dương bước đến bên cạnh Ninh Phong, ánh mắt dừng trên người Trác Khiêm, hắn cười nói: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với chị bé này, có thể mượn chị bé nói trước được không?”

Trác Khiêm: “…”

Mặc dù Yến Thư Dương không trực tiếp vạch trần thân phận của cậu, nhưng trực giác nói với cậu, Yến Thư Dương đã biết rồi, hơn nữa còn đang mơ hồ mượn chuyện này để uy hiếp cậu.

Cậu không muốn nói chuyện với Yến Thư Dương, vừa lắc đầu vừa trốn ra sau Hướng Giai Tư.

Hướng Giai Tư cũng rất có tình có nghĩa, chắn trước người Trác Khiêm, mặt vô cảm liếc Yến Thư Dương: “Bọn chị bận lắm, không có thời gian nói chuyện với em.”

Nụ cười trên mặt Yến Thư Dương vẫn không thay đổi: “Chỉ một phút thôi.”

Hướng Giai Tư nhíu mày: “Một giây cũng không được.”

Dường như Yến Thư Dương đã quen với lời lẽ lạnh lùng của người khác, dù Hướng Giai Tư nói năng khá thô lỗ, hắn vẫn không hề có dấu hiệu nổi giận, giữ nụ cười chuyển ánh mắt sang Trác Khiêm đang trốn sau lưng Hướng Giai Tư: “Chắc hẳn chị cũng có chuyện muốn nói với em nhỉ?”

Cái này là uy hiếp trắng trợn.

Đầu Trác Khiêm đau như búa bổ, cậu không hiểu nổi rốt cuộc Yến Thư Dương đang nghĩ cái gì. Trong ký ức, Yến Thư Dương chưa bao giờ để tâm đến nguyên chủ đến thế. Hình như từ một hai lần cậu có liên can đến Thẩm Gia Lan thì đột nhiên thái độ của Yến Thư Dương đối với cậu đã thay đổi.

Chẳng lẽ lo lắng cậu sẽ cướp Thẩm Gia Lan đi?

Dù sao cũng đã bại lộ thân phận, tránh được mùng một không né được mười lăm, thôi thì trực tiếp nói chuyện với Yến Thư Dương thử xem. Nếu Yến Thư Dương thật sự để ý đến cậu, có phải chứng tỏ nhiệm vụ của cậu đã tiến được một bước rồi không?

Nghĩ đến việc có thể sớm về nhà, trong giây lát, Trác Khiêm cũng không thấy quá căng thẳng nữa. Cậu hất cằm với Yến Thư Dương, ý bảo ra ngoài rồi nói.

Nhưng bọn họ vừa định đi ra ngoài, lại có một người sải bước vào.

“Gia Lan?” Liễu Nhứ ra đón, “Em tìm anh…”

Còn chưa dứt câu, Liễu Nhứ thấy Thẩm Gia Lan lướt thẳng qua người anh, mắt nhìn thẳng đi đến phía sau Hướng Giai Tư, sau đó nắm chặt cánh tay Trác Khiêm, cười lạnh: “Ra đây với tôi.”

Liễu Nhứ: “…”

Hướng Giai Tư: “…”

Bọn họ sực nhận ra, đừng trông mặt Trác Khiêm thật thà ngoan ngoãn, muốn chơi thì cũng biết chơi lắm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.