(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chớp mắt đã đến cuối tháng.
Sắp có được kỳ nghỉ dài bảy ngày, ai ai cũng mong ngóng.
Tan học về lại ký túc xá, Kiều Kiệt bắt đầu thảo luận với Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên nên đi đâu chơi vào dịp Quốc khánh này.
Ông bà Kiều Kiệt định cư ở Singapore, cậu ta lên kế hoạch định nhân dịp được nghỉ thăm hai ông bà, tiện thể dẫn theo Lạc Trạch và Lý Gia Nhiên.
Quay đầu nhìn Trác Khiêm đang xếp đồ, Kiều Kiệt gọi tên Trác Khiêm: “Cậu đi Singapore với bọn tôi không?”
Trác Khiêm nghe tiếng quay đầu lại, ngay sau đó lắc đầu: “Tôi phải đi làm thêm.”
“Lại làm thêm?!” Kiều Kiệt không tưởng tượng nổi, cậu ta thật sự không hiểu được, nhà Trác Khiêm giàu có tới vậy, tự dưng như biến thành một người khác, liều mạng đi làm thêm. Dù là gia sư hay làm việc khác thì đều không kiếm được bao nhiêu tiền.
Cậu ta bước đến, vỗ vai Trác Khiêm, nghiêm túc nói, “Đừng làm thêm, đi Singapore với bọn tôi đi, tôi bao vé máy bay khứ hồi luôn.”
Trác Khiêm lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi hẹn với người ta xong cả rồi.”
Lạc Trạch hỏi: “Cậu làm thêm cái gì? Lại làm gia sư à?”
“Làm người mẫu ảnh cho một chị người quen.” Trác Khiêm chưa từng làm công việc này bao giờ, ngại ngùng gãi đầu, “Cũng không biết được hay không, ngày mai đi thử xem sao.”
Đã nói đến nước này, bọn Kiều Kiệt cũng không tiện ý kiến thêm gì nữa, chỉ bảo lần sau có cơ hội thì cùng nhau đi chơi.
Lúc rời trường, bên ngoài cổng trường xếp một hàng dài siêu xe. Trước kia nhìn cảnh này Trác Khiêm không nhịn được cảm thán mùi tiền bay khắp trời, bây giờ cậu đã lờn rồi, còn thấy hơi may mắn mình tự đi bằng hai chân không lo kẹt xe.
Nhưng cậu chưa đi được bao nhiêu bước, bỗng chạm mặt hai người quen.
Thẩm Gia Lan và Yến Thư Dương đang đứng trước một chiếc xe sang cách đó không xa. Không biết hai người đang tranh cãi chuyện gì, mặt Thẩm Gia Lan đã xụ tới nái, toàn thân tỏa ra áp suất thấp khiến người ta muốn cách xa ba mét. Trên mặt Yến Thư Dương nở một nụ cười khó xử, vẫn kiên nhẫn nói gì đó với Thẩm Gia Lan.
Tiếc rằng Thẩm Gia Lan không muốn nghe, mở cửa xe định ngồi vào.
Không ngờ, Yến Thư Dương lại dùng biện pháp mạnh, nắm chặt tay Thẩm Gia Lan, kiên quyết lôi Thẩm Gia Lan đã chui nửa người vào xe ra ngoài.
Thẩm Gia Lan thẹn quá hóa giận, định hất tay Yến Thư Dương ra.
Sao Yến Thư Dương có thể dễ dàng buông tay? Hắn theo bản năng nắm càng chặt hơn, đồng thời không quên nói tiếp gì đó.
Hai người giằng co một lát, không ai chịu thua ai.
Đúng lúc này, Thẩm Gia Lan mất thăng bằng ngã về phía sau, Yến Thư Dương thuận thế nghiêng về trước, kẹp Thẩm Gia Lan ngay cửa xe. Một bàn tay của hắn còn đang nắm cổ tay Thẩm Gia Lan, một tay khác chống lên cửa xe ngay bên vai Thẩm Gia Lan, vừa ngước mắt là đối diện với Thẩm Gia Lan gần trong gang tấc.
Khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức, chỉ cần Yến Thư Dương nghiêng người về phía trước thêm một chút nữa thôi thì sẽ hôn lên mũi Thẩm Gia Lan.
Dường như Thẩm Gia Lan bị khoảng cách ấy dọa sợ, nhìn chòng chọc Yến Thư Dương bằng biểu cảm cứng nhắc.
Trác Khiêm đứng cách đó không xa chứng kiến cảnh tượng này.
Từ góc nhìn của cậu, trông Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan y như sắp hôn nhau thật vậy.
Trác Khiêm cạn lời, thầm nghĩ mấy người đang ở ngoài đường nơi người qua kẻ lại đấy, để ý hình tượng xíu được không? Đã phát triển nhanh tới cỡ đó, cậu phải chen chân vào kiểu gì đây?
Vương Tử chọt chọt trong tối: “Chúng ta có nên lên sàn không?”
Trác Khiêm hỏi lại: “Lên ăn cơm chó hay gì?”
Vương Tử nghẹn lời, vẫn không cam lòng: “Nếu như chúng ta không làm gì hết thì chẳng khác nào trơ mắt nhìn bọn họ càng ngày càng thân cận? Đến lúc đó sao hoàn thành được nhiệm vụ của cậu nữa!”
Đương nhiên Trác Khiêm cũng có nghĩ tới điều này, cậu nhức đầu vỗ trán.
Không biết Vương Tử nghĩ cái gì, đột nhiên đưa ra một ý tưởng đi vào lòng đất: “Hay là cậu qua hỏi Thẩm Gia Lan, nhờ cậu ta cho quá giang một đoạn đi? Không phải cậu ta thích đưa cậu về nhà lắm à? Lần trước không cho đưa về, cậu ta còn nổi giận cơ mà.”
“…” Trác Khiêm hạn hán lời, “Mắc gì phải nhờ cậu ta đưa về?”
“Như vậy là có thể tách bọn họ ra một cách hợp lý rồi.” Vương Tử nói như đúng rồi, “Nếu chúng ta không tách Tiểu Yến ra được thì đưa Thẩm Gia Lan đi, quan trọng là phải tách bọn họ ra.”
“Tôi không muốn.” Trác Khiêm từ chối không cần suy nghĩ, cậu không thèm ở cùng một chỗ với Thẩm Gia Lan, chắc chỉ có Yến Thư Dương mới chịu nổi tính nết của tổ tông kia thôi.
Cậu thấy Thẩm Gia Lan đẩy Yến Thư Dương ra, vội cúi thấp đầu, tiếp tục bước về hướng tàu điện ngầm.
Đang đi, cậu bỗng cảm nhận một ánh mắt dừng trên người mình.
Trực giác của Trác Khiêm xưa nay cực chuẩn, cậu nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn hướng bên kia. Thẩm Gia Lan đã ngồi vào xe, đóng cả cửa lại, chỉ có Yến Thư Dương còn đứng bên ngoài, nhưng Yến Thư Dương không nhìn Thẩm Gia Lan trong xe, mà đang quay đầu nhìn về hướng cậu phía bên này.
Trác Khiêm lập tức có linh cảm xấu, cậu theo phản xạ có điều kiện, tính cúi đầu thấp hơn nữa, bước chân nhanh như bay.
Dưới tầm nhìn mơ hồ, chiếc xe sang chở Thẩm Gia Lan nhanh chóng rời đi.
Còn Yến Thư Dương lại bước nhanh về phía cậu.
Trác Khiêm hoảng sợ, còn tưởng bản thân nhìn nhầm, vội quay đầu lại, quả thật thấy Yến Thư Dương đang càng lúc càng gần, chân hắn rất dài, không lâu sau đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Trông thấy Trác Khiêm quay đầu lại, Yến Thư Dương mỉm cười, giọng nói trong trẻo gọi tên cậu.
Trác Khiêm: “…”
Cậu hệt như thấy ma, quay đầu chạy trối chết.
Ai ngờ tốc độ của Yến Thư Dương nhanh hơn cậu nhiều, sải bước đuổi theo, vươn tay túm lấy áo sau lưng cậu.
Đột ngột bị hắn túm lấy, Trác Khiêm bất ngờ bật ngửa ra sau, đụng thẳng vào người Yến Thư Dương.
Hai tay Yến Thư Dương đỡ lấy bờ vai cậu, cúi đầu nhìn cậu: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có hơi sốt ruột.”
Trác Khiêm cực kỳ bất lực, lập tức đứng thẳng người.
Yến Thư Dương cũng biết điều thả tay ra.
Trác Khiêm đứng đối mặt Yến Thư Dương, cậu phát hiện Yến Thư Dương cao hơn cậu khoảng nửa cái đầu, hình như sêm sêm Thẩm Gia Lan. Cơ mà Thẩm Gia Lan rất thích ỷ vào chiều cao mà dùng ánh mắt đánh giá nhìn cậu, tuy Yến Thư Dương không làm vậy, nhưng cái nụ cười hoàn hảo như bị khắc vào mặt kia càng khiến Trác Khiêm thấy ngứa ngáy hết cả người.
Trác Khiêm chà xát cánh tay, không nhịn được nói: “Nếu không muốn cười thì đừng cười, xung quanh cũng không có ai nhìn cậu.”
Nghe vậy, Yến Thư Dương chợt ngây ra, nụ cười hoàn hảo cứng đờ trên mặt.
Trác Khiêm không nói một lời, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khoảng cách giữa họ rất gần, Yến Thư Dương có thể thấy rõ gương mặt mình trong đôi mắt trong veo của Trác Khiêm. Sau đó, hắn bỗng chốc nhận thức được, nụ cười của hắn giả tạo đến nhường nào, như thể có một cái mặt nạ bao phủ kín mít khuôn mặt hắn không một kẻ hở.
Cái mặt nạ kia quá dày, đến nỗi chính hắn cũng không nhìn được gương mặt thật của mình qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Dần dà, cuối cùng hắn cũng không cười nổi nữa.
Trác Khiêm nhìn nụ cười hoàn hảo trên mặt Yến Thư Dương từ từ biến mất, tự dưng cảm thấy Yến Thư Dương lúc bấy giờ đỡ ngứa mắt hơn nhiều.
Yến Thư Dương trước đó cực kỳ giống những đứa trẻ đi theo cha mẹ trong những bữa tiệc mà cậu thường hay thấy. Hoàn mỹ, không chút khuyết điểm, nghe lời, hiểu chuyện, giống như những con rối bị cha mẹ điều khiển.
Trác Khiêm hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Yến Thư Dương hồi thần, nói: “Tôi nghe dì Thẩm nói tiệc mừng thọ của nhà họ Thẩm cũng có mời cả nhà dì cậu. Đến lúc đó cậu cũng tham dự chứ?”
Mời Tang Nhu?
Không ngờ hai vợ chồng Tang Nhu lại tài giỏi đến vậy, còn móc nối quan hệ với cả nhà họ Thẩm.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến cậu, Trác Khiêm lắc đầu: “Tôi không đi.”
Có vẻ như câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Yến Thư Dương, hắn nhìn chằm chằm Trác Khiêm một chặp, vẫn không thấy được gì kỳ lạ từ biểu cảm trên mặt Trác Khiêm, mới bất chợt bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó tôi cũng sẽ đi.”
Trác Khiêm: “?”
Cậu thật sự chẳng hiểu gì cả, thầm nghĩ Yến Thư Dương có đi hay không liên quan gì tới cậu.
À không.
Đúng là có liên quan đến cậu…
Dù sao thì cậu cũng mang trên người nhiệm vụ công lược Yến Thư Dương. Hơn nữa, tình tiết ông cụ Thẩm tổ chức tiệc mừng thọ chính là điểm xúc tác tăng tiến tình cảm của công thụ chính. Chỉ là cậu đã có dự định khác, cũng hoàn toàn không có ý định xáo trộn tiệc mừng thọ của người khác.
Trác Khiêm vẫn lắc đầu: “Tôi không có thời gian.”
Yến Thư Dương hỏi: “Ngày Quốc khánh cũng không có thời gian sao?”
Trác Khiêm trả lời mơ hồ: “Có việc bận.”
Ánh mắt Yến Thư Dương nóng rực nhìn cậu: “Việc gì?”
Trác Khiêm: “…”
Tự nhiên hết muốn nói chuyện.
Cái tên Yến Thư Dương này hỏi nhiều quá rồi đấy? Coi cậu thành Thẩm Gia Lan mà tra hỏi à? Vốn dĩ bọn họ chẳng thân thiết gì lắm, Yến Thư Dương liên tục tra hỏi chỉ khiến cậu thấy cực kỳ phản cảm.
Yến Thư Dương nhìn ra Trác Khiêm không vui, lập tức cười nhẹ: “Xin lỗi, tôi hỏi nhiều quá.”
“Không sao.” Trác Khiêm lấy điện thoại ra nhìn giờ, “Tôi phải đi đây, còn lề mề nữa sẽ tới giờ tan tầm.”
Yến Thư Dương sửng sốt một lát mới hiểu ra Trác Khiêm định đi tàu điện ngầm, nói: “Tài xế nhà tôi sắp đến rồi, để tôi tiễn cậu một đoạn.”
“Không cần không cần.” Trác Khiêm sợ không cho Yến Thư Dương đưa về thì hắn sẽ quạu lên như Thẩm Gia Lan, vội chuồn đi, “Tôi đi đây.”
Về nhà nghỉ tạm một đêm, hôm sau là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh.
Trác Khiêm và Hướng Giai Tư hẹn gặp vào buổi tối, địa điểm gặp mặt là ở ngoại ô thành phố. Nơi đó không có phương tiện giao thông công cộng, chỉ có thể gọi taxi. Vì để tiết kiệm chút tiền xe, Trác Khiêm đi thẳng đến sân bay chờ sẵn, sau đó sẽ đi ké xe của Hướng Giai Tư và bạn cô.
Bảy giờ rưỡi tối, Hướng Giai Tư và bạn cô đúng giờ hạ cánh.
Hướng Giai Tư thuộc tuýp con gái giản dị. Mái tóc đen dài xõa sau lưng, trên gương mặt trắng trẻo chỉ tô điểm chút son. Cô mặc một chiếc váy dài điểm xuyến họa tiết hoa, bên ngoài khoác chiếc áo cardigan trắng, trông vừa xinh đẹp vừa điềm đạm nho nhã.
Cô gái đi phía sau Hướng Giai Tư cao hơn một khúc, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean. Mái tóc đỏ gợn sóng buộc cao thành đuôi ngựa, tuy bị kính râm che bớt nửa mặt nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt bên dưới xinh đẹp đến nhường nào.
Hai cô gái bước ra từ lối ra, trên đường đi hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Trác Khiêm đứng chờ phía sau đám đông, từ xa đã nhìn thấy các cô, lập tức đi về hướng đó. Cậu đang bối rối nên xưng hô với Hướng Giai Tư như nào thì thấy Hướng Giai Tư và bạn cô nhìn thẳng về phía trước, đi lướt qua người cậu, không thèm quay đầu lại.
“Chị Hướng Giai Tư!” Trác Khiêm vội hét lên.
Hướng Giai Tư nghe thấy tiếng kêu, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn Trác Khiêm, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc: “Cậu là?”
“Em là Trác Khiêm.” Trác Khiêm lúng túng nói.
“Em là Trác Khiêm?!” Vẻ mặt Hướng Giai Tư không thể tin nổi, sáp lại nhìn Trác Khiêm từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn lại khuôn mặt Trác Khiêm, cuối cùng mới xác nhận, “Trời, em là Trác Khiêm thật này!”
Lúc này, bạn của Hướng Giai Tư cũng bước đến, giọng điệu thờ ơ hỏi: “Sao vậy?”
“Em nó chính là thằng em mà tớ kể với cậu đó.” Hướng Giai Tư giới thiệu, “Không ngờ nó thay đổi dữ dằn quá, mới nãy tớ cũng suýt nữa không nhận ra ha ha ha ha ha ha.”
Dứt lời, cô cũng ngại ngùng cười rộ lên.
Trác Khiêm nghĩ bụng, không phải chị suýt nữa không nhận ra, mà là chị vốn không hề nhận ra.
Hướng Giai Tư cười xong, mới giới thiệu với Trác Khiêm, “Đây là bạn chị, Liễu Nhứ.”
Liễu Nhứ tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt hoa đào xinh đẹp, gật đầu với Trác Khiêm.
Bấy giờ, Trác Khiêm mới phát hiện Liễu Nhứ cao đến vậy, chỉ mang một đôi giày thể thao, cậu còn tưởng Liễu Nhứ mang giày cao gót 10cm ấy chứ… Cậu bình tĩnh lại, ngoan ngoãn chào hỏi: “Em chào chị Liễu Nhứ ạ.”
Không biết có phải ảo giác của cậu không, hình như mặt Liễu Như tối sầm xuống với tốc độ ánh sáng.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười phì của Hướng Giai Tư, không lâu sau, tiếng nghẹn cười của cô biến thành cười phá lên: “Ha ha ha ha ha——”
Trác Khiêm không hiểu gì hết, cho rằng mình đã nói gì sai, thân thể cứng đơ, lo lắng hốt hoảng nhìn Liễu Nhứ còn cao hơn cả cậu.
“Anh không phải con gái.” Liễu Nhứ xoa mày lên tiếng, phát ra giọng nam trầm, “Ngoại trừ tóc dài ra, giống con gái chỗ nào?”
“…”
Trác Khiêm bị sốc, hóa đá, một hot girl xinh đẹp tự dưng biến thành con trai?
Hướng Giai Tư vỗ bả vai Liễu Như, an ủi không có tâm: “Bỏ cuộc đi, ngoại trừ giới tính nam, chỗ nào cũng giống con gái.”
Liễu Như liếc xéo cô: “Phắn đi.”
Hướng Giai Tư cười đùa, đi về phía trước.
Tài xế nhà Liễu Nhứ đã đợi ở bãi đậu xe sân bay từ sớm.
Trác Khiêm tự giác ngồi vào ghế phụ, nhường lại hàng sau cho Hướng Giai Tư và Liễu Nhứ.
Hướng Giai Tư và Liễu Nhứ nói chuyện cả quãng đường, đều nói về chủ đề nhiếp ảnh và triển lãm. Nói một hồi lâu, chủ đề bỗng nhảy lên người Trác Khiêm.
Liễu Nhứ hỏi: “Cậu nói với nó chưa?”
“Chưa.” Hướng Giai Tư nói, “Chuyện này không thể nói rõ chỉ bằng một hai câu, đến nơi rồi hẵng nói, chỉ cần trả đủ tiền, tớ nghĩ em ấy sẽ không từ chối đâu.”
Trong ấn tượng của cô, Trác Khiêm lúc nào cũng thiếu tiền. Còn hay gọi điện xin tiền mẹ cô, đáng tiếc là mẹ cô rất nghiêm khắc trong vấn đề tiền bạc, sợ Trác Khiêm có nhiều tiền sẽ sinh ra tật xấu, vẫn luôn từ chối Trác Khiêm, vậy nên quan hệ giữa hai người hiện tại rất căng thẳng.
Liễu Nhứ nhìn Trác Khiêm yên tĩnh ngồi ngẩn người qua kính chiếu cậu, nhướng mày nhìn Hướng Giai Tư, nói nhỏ: “Nó có vẻ không giống lời cậu kể lắm.”
Nghe nói thế, Hướng Giai Tư cũng thấy lạ.
Thật ra cô không có thiện cảm mấy với cậu em nửa đường nhảy ra này. Hồi trước mỗi lần gặp, Trác Khiêm đều trang điểm đậm, ăn mặc lố lăng. Trời sinh có vẻ ngoài đẹp, trang điểm như vậy cũng không thấy xấu, nhưng vẫn quái quái——làm gì có ai trang điểm như vậy trong sinh hoạt đời thường? Dù có là thần tượng thì cũng không đem tạo hình trên sân khấu ra ngoài đời đâu!
Có mấy lần khi Hướng Giai Tư đi cùng Trác Khiêm, bị người qua đường nhìn bằng ánh mắt săm soi, cô mắc cỡ tới độ muốn kiếm cái lỗ nào chui vào cho rồi.
Thật ra lần này định kéo Liễu Nhứ nhục mặt theo, trước khi lên máy bay còn công tác tư tưởng sẵn cho Liễu Nhứ cơ, không ngờ Trác Khiêm như biến thành một người khác. Chẳng những trên mặt không còn bôi bôi trét trét, quần áo cũng chỉ là áo dài tay và quần thể thao, rốt cuộc cũng mộc mạc ra dáng học sinh.
Hướng Giai Tư nhún vai, ý bảo bản thân cũng không biết tại sao lại vậy, cuối cùng còn đắc ý nói: “Người tớ chọn không tệ đúng không?”
Liễu Nhứ gật đầu: “Tàm tạm.”
Nghe hai chữ này, Hướng Giai Tư cảm động muốn khóc.
Nguyên câu lạc bộ không ai không biết Liễu Nhứ thích soi mói đến cỡ nào. Tác phẩm năm nay bọn họ sẽ hợp tác với bên đội nghi thức của trường, đội nghi thức của trường không phải cứ xinh đẹp là có thể vào, mấy người đó còn cần phải có ngũ quan hài hòa, có khí chất, tỷ lệ cơ thể vân vân mây mây.
Ai mà ngờ, những cô gái đã được lựa chọn kỹ càng ấy đều không lọt nổi vào mắt xanh của Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ cứ luôn miệng bảo trên người các cô ấy không có thứ anh muốn, quỷ cũng chẳng biết anh muốn cái gì!
Hai chữ “tàm tạm” thôi đã là đánh giá cao nhất từ miệng Liễu Nhứ mà cô từng nghe được.
–
Xe đi một quãng đường dài, Trác Khiếm khép mắt ngủ một giấc.
Đợi đến khi Hướng Giai Tư đánh thức cậu dậy, phong cảnh lùi dần về sau ngoài cửa sổ xe đã ngừng lại.
Trác Khiêm ôm cặp xuống xe cùng bọn họ. Sau đó nhận ra hình như họ đang ở một bãi đậu xe tư nhân nhỏ. Lên tầng ba của căn biệt thự bằng thang máy, Liễu Nhứ dẫn họ thẳng tới hai căn phòng dành cho khách.
“Đi đường vất vả rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác để mai hẵng nói.” Liễu Nhứ dặn xong, đi xuống lầu bằng cầu thang bên cạnh.
Đây có lẽ không phải là lần đầu Hướng Giai Tư đến đây, cô che miệng, nói nhỏ với Trác Khiêm: “Đây là nhà mẹ đẻ của Liễu Nhứ, bình thường lớp trẻ nhà họ ít khi tới đây. Lần này nhân dịp tiệc mừng thọ của ông ngoại họ của cậu ấy nên mới dẫn chúng ta đến đây. Ngày mai sẽ bắt đầu chụp ảnh, chắc sẽ rất bận rộn đấy, tối nay em nên ngủ một giấc trọn vẹn đi. Trong phòng khách có đủ mọi thứ, còn có chuyện gì thì cứ gọi cho chị.”
Nói xong, Hướng Giai Tư thản nhiên bước vào một căn phòng cho khách.
Trác Khiêm bước vào căn phòng còn lại, phát hiện căn phòng cho khách này không nhỏ như bình thường. Không chỉ có cả phòng tắm lẫn ban công, dù chỉ là phòng cho khách mà riêng diện tích đã gấp đôi phòng ngủ hiện tại của cậu.
Thu dọn qua loa, Trác Khiêm tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ban công.
Ngoài ban công có mấy chậu cây hoa cỏ, gió đêm thổi nhè nhẹ, hòa lẫn với hương cỏ cây. Đêm nay không nóng lắm, Trác Khiêm cũng không bật điều hòa.
Cậu tựa vào lan can nhìn ra xa, phong cảnh ngoài kia chìm vào màn đêm, chỉ thấy lác đác vài điểm sáng.
So sánh với nó mà nói, ánh đèn đường chiếu sáng con đường mòn trong khu vườn nhỏ còn sáng tỏ hơn, thậm chí còn thấy có hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Hử?
Ở đó có hai người thật kìa?
Trác Khiêm không ngờ trễ thế này còn có người quờn nhau trong khu vườn nhỏ. Cậu chồm về phía trước một chút, nhìn kỹ——cậu không nhìn lộn.
Trong đó có một người muốn chạy, người còn lại kéo tay người kia không cho đi, hai người giằng co nửa ngày, hình như còn cãi vã qua lại, nhưng khoảng cách quá xa, Trác Khiêm không nghe được họ nói gì.
Bắt gặp cảnh tượng này khiến Trác Khiêm thấy ngại ngại. Não cậu đã không chịu được khống chế mà tưởng tượng ra một vở kịch yêu hận đan xen, ân oán tình thù, siêu máu chó. Cũng tại ngoại trừ khúc mắc tình cảm thì cậu cũng không nghĩ ra có chuyện gì mà khiến hai người này đã nửa đêm còn tới chỗ tối thui tối mò anh đẩy tôi kéo.
Trác Khiêm cũng không có hứng rình xem chuyện riêng của người ta, định quay về phòng.
Cậu vừa mới xoay người, Vương Tử đột nhiên lên tiếng: “Cậu nhìn kỹ người bên trái đi.”
Trác Khiêm không hiểu gì, vịn vào lan can lần nữa, chỉ thò ra vầng trán và đôi mắt, rình rập như ăn trộm: “Người đó thì sao?”
Vương Tử nói: “Cậu không thấy quen quen à?”
“Quen chỗ nào? Ngay cả mặt còn chẳng thấy rõ…” Trác Khiêm lầm bầm nửa chừng, giọng nói chợt im bặt, cậu đột nhiên đứng thẳng người, “Thẩm, Thẩm Gia Lan?!”
Đậu mé!
Đậu mé đậu mé đậu mé!
Sao Thẩm Gia Lan lại ở đây?!
Tự dưng Trác Khiêm cảm thấy cái thế giới này ảo ma thật sự, cậu chỉ đi làm thêm thôi cũng gặp được Thẩm Gia Lan, mà hình như còn vô tình nhìn lén chuyện riêng tư của y nữa.
Cậu không tin nổi, dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại lần nữa.
Đúng thật là Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan bị một người đàn ông lùn hơn y một chút kéo, người đàn ông đó liên mồm nói, Thẩm Gia Lan cũng không bình tĩnh như mọi ngày, kích động đáp trả người đàn ông, thậm chí còn hất mạnh tay người đàn ông ra.
Trác Khiêm theo bản năng nghĩ người lôi kéo Thẩm Gia Lan là Yến Thư Dương, nhưng quan sát kỹ một lúc, người đó không phải Yến Thư Dương.
Thẩm Gia Lan lại nói mấy câu với người đàn ông, quay đầu bỏ đi.
Người đàn ông kia còn tính kéo Thẩm Gia Lan lại, bị Thẩm Gia Lan nghiêng người né ra, người đàn ông tức giận la: “Thẩm Gia Lan!”
Thẩm Gia Lan ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Trác Khiêm trên ban công đã xem tới ngu người.
Người đàn ông này từ đâu chui ra vậy? Trông có vẻ có mối quan hệ không bình thường với Thẩm Gia Lan à…
Trác Khiêm vội điểm qua tình tiết nguyên tác mà mình biết, tìm ra bốn năm cái lốp dự phòng của thụ chính, nhưng không thấy người đàn ông bên dưới giống ai trong số đó.
Hay là, đây là lốp dự phòng mới?
Yến Thư Dương có biết sự tồn tại của lốp dự phòng mới này không?
Trác Khiêm thấy thương cảm cho Yến Thư Dương, còn chưa xác định quan hệ với Thẩm Gia Lan mà đã có nhiều đối thủ cạnh tranh tiềm năng như vậy rồi. Người đàn ông phía dưới là một, thiếu niên đã gặp ở bệnh viện là hai.
Trác Khiêm nghĩ thế, bỗng thấy Thẩm Gia Lan sắp bước vào cửa lớn phía dưới dường như cảm thấy gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng lên.
Vương Tử vội nói: “Mau trốn đi!”
Trác Khiêm sợ tới mức dồn sức ngồi xổm xuống, lưng tựa vào lan can, tim đập mạnh đến mức như thế cả thế giới chỉ còn lại tiếng thình thịch.
Cậu không dám động đậy, qua một lúc lâu, mới cẩn trọng dựa vào lan can đứng lên.
Lén nhìn xuống, Thẩm Gia Lan đã đi rồi, người đàn ông kia cũng không còn ở đó nữa.
Trác Khiêm vội vã quay về phòng, đóng cửa kính ban công lại, trái tim treo lơ lửng vẫn chưa thể hạ xuống, cậu lo lắng hỏi Vương Tử: “Cậu nghĩ mới nãy cậu ta có thấy tôi không?”
“Thấy hay không không quan trọng, tối khuya rồi, cho dù có thấy thì cậu ta cũng sẽ nghĩ mình hoa mắt thôi.” Vương Tử nghiêm túc nói, “Không phải vấn đề chính là tại sao Thẩm Gia Lan lại ở đây hay sao?”
Trác Khiêm sững người.
Đúng vậy, tại sao Thẩm Gia Lan lại ở đây?
Cậu mơ hồ có phỏng đoán bất ổn, ngẫm nghĩ rồi vẫn là lấy điện thoại ra gọi cho Hướng Giai Tư.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");