Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 2: Nghèo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Khiêm phát hiện ra, cái hệ thống tên Vương Tử này là fan only của công chính Yến Thư Dương. Nó không chỉ mê Yến Thư Dương như điên mà còn cực kỳ ghét ghép đôi với thụ chính Thẩm Gia Lan. Trước đó thì không thèm nhắc đến Thẩm Gia Lan dù chỉ một chữ, bây giờ nhắc tới thì toàn là nói xấu.

“Người đơn thuần như Tiểu Yến thì cái gì cũng không biết, chắc chắn là bị cái tên bạch liên hoa kia lừa gạt mới ở bên cậu ta. Tôi đã nhai bao nhiêu bộ nhưng lần đầu tiên mới thấy một bạch liên hoa tâm cơ thủ đoạn như vậy.” Vương Tử nhạo báng, “Nhưng cậu ta xui rồi, gặp phải chúng ta, chống mắt lên xem sau này chúng ta xử gọn tên bạch liên hoa kia như nào!”

Trác Khiêm: “…”

Cái hệ thống này không đi đường phản diện qua đường, đúng là lãng phí của trời.

Vương Tử chửi rủa nửa ngày trời, thấy Trác Khiêm không chung kẻ thù với mình, lại hận rèn sắc không thành thép, nghiêm túc giáo huấn cậu: “Cậu không cần phải mang gánh nặng tâm lý làm gì. Tên bạch liên hoa kia vốn không phải thứ tốt lành, chúng ta công lược Tiểu Yến chính là giải cứu Tiểu Yến khỏi nước sôi lửa bỏng. Cái tên bạch liên hoa kia vừa xấu vừa gầy, gầy như que tăm, không xứng với Tiểu Yến hoàn hảo của chúng ta.”

Trác Khiêm im lặng không nói gì, viết hóa đơn của bọn Trịnh Thiện, gấp vở lại cất vào ngăn bàn, bắt đầu dọn dẹp đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm trên bàn.

Đây đều là những đồ dùng thường ngày của nguyên chủ, tất cả đều là đồ đắt tiền của các thương hiệu lớn. Tuy nguyên chủ không thích học hành nhưng phương diện tạo hình tượng cho bản thân thì đúng là rất chịu khó. Còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã trang điểm theo định hướng ra mắt làm idol, kem nền và bút kẻ mắt là không thể thiếu, còn thích tô son và trang điểm tông khói.

Trác Khiêm gãi đầu, lấy một cái túi từ trong tủ ra, nhét toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân và mỹ phẩm vào đó.

Vương Tử đang tự biên tự diễn cuối cùng cũng chú ý đến hành động của Trác Khiêm: “Cậu làm gì đấy?”

“Đem bán mấy thứ này.”

Chuyện này Vương Tư không phản đối, nó không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến Yến Thư Dương. Đồng thời âm mưu khơi dậy hứng thú của Trác Khiêm với Yến Thư Dương, “Chắc là cậu muốn về nhà chứ hả? Chỉ cần cậu công lược Tiểu Yến thành công là có thể trở về, tôi còn có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu, coi như là phần thưởng.”

Trác Khiêm dừng động tác đóng gói: “Bất cứ chuyện gì?”

“Bất cứ chuyện gì.”

Phần thưởng này quả thật rất hấp dẫn, Trác Khiêm nhớ đến cuộc cãi vã với gia đình trên bàn ăn một ngày trước đó, ánh mắt tối sầm xuống, sau đó động tác càng nhanh hơn.

Vừa xong việc thì nghe thấy tiếng mở khóa phòng, ba nam sinh vừa cười nói vừa tiến vào phòng, hẳn là ba người bạn cùng phòng của nguyên chủ.

Ba nam sinh đang nói nửa chừng, bất thình lình nhìn thấy Trác Khiêm ở trong phòng đang quay đầu nhìn bọn họ, cả ba đều tỏ ra bất ngờ, vô cùng ăn ý mà đồng thời im lặng, mặt lạnh như tiền, ai về chỗ người nấy, như thể Trác Khiêm không tồn tại——trước giờ bọn họ đều coi nguyên chủ như không khí.

Vốn dĩ Trác Khiêm còn do dự có nên chào hỏi bạn cùng phòng hay không, thấy thế, cũng không quan tâm nữa, đặt cái túi đã dọn xong lên ghế, lại chuyển sang gói ghém quần áo.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mai và ngày kia được nghỉ, cậu định về một chuyến.

Khóe mắt Lạc Trạch nhìn thấy cái túi đặt trên ghế, lại nhìn thoáng qua bàn học bị Trác Khiêm dọn sạch sẽ, không nhịn được kinh ngạc. Cậu ta là bạn cùng phòng của Trác Khiêm, dĩ nhiên biết rõ Trác Khiêm chăm chút để ý gương mặt mình đến cỡ nào. Có thể không đặt một quyển sách một cây bút lên bàn, nhưng chắc chắn sẽ bày biện cả bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm.

Mà bây giờ, mấy thứ được Trác Khiêm trân trọng như bảo bối lại bị bỏ đại vào một cái túi trông chẳng ra làm sao.

Lạc Trạch khó hiểu nhìn chằm chằm cái ót màu vàng tro của Trác Khiêm một lát, chợt nhớ ra gì đó: “Phải rồi, Trác Khiêm, cậu cả ngày không đến lớp, cô Trương gọi cho cậu cũng không được, cậu đến xin cô nghỉ đi, chứ không cô sẽ gọi phụ huynh đấy.”

Trác Khiêm đứng trước tủ lục quần áo, nghe vậy quay đầu lại, biết ơn cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì…” Lạc Trạch chưa dứt câu, đột ngột dừng lại, cậu ta trợn tròn mắt không thể tin nổi, còn tưởng bản thân gặp ảo giác.

Cái tên ngạo mạn mắt cao hơn đầu Trác Khiêm kia nói cảm ơn cậu ta ư?!

Trong phòng này có ai không biết Trác Khiêm vẫn luôn coi thường bọn họ, cho rằng gia cảnh nhà họ không bằng mấy người Trịnh Thiện, quần áo cũng không sang chảnh bằng mấy người Trịnh Thiện, lúc nào mà chẳng coi khinh bọn họ? Nhưng vừa nãy, Trác Khiêm nói cảm ơn cậu ta!

Đợi Lạc Trạch kịp phản ứng, Trác Khiêm đã ăn mặc đàng hoàng đi ra ngoài, hiếm khi lại khiêm tốn mặc một chiếc áo hoodie phối với quần jean tối màu, không phối chung với đủ thứ phụ kiện, trên mặt không trang điểm lòe loẹt, cái đầu vàng tro bình thường phải chăm chút hết nửa ngày trời cũng chỉ chải chuốt qua loa.

Lạc Trạch ngơ ngác nhìn cửa phòng đã đóng lại, hình như cái người vừa ra ngoài kia không phải Trác Khiêm mà là một người lạ ấy. Cậu ta nhìn về phía hai người bạn cùng phòng còn lại, hai người bạn cùng phòng kia cũng ngạc nhiên y hệt.

“Đậu má, nó bị ma nhập đúng không?” So với việc Trác Khiêm nói cảm ơn, Kiều Kiệt còn bất ngờ về một chuyện khác hơn, “Mấy cậu thấy không? Hồi nãy nó không trang điểm không làm tóc đã ra ngoài. Nó để ý hình tượng dữ vậy mà lại vác mặt mộc ra đường!”

Lý Gia Nhiên nói: “Chắc là do bị bệnh?”

Kiều Kiệt cạn lời nói: “Cậu quên hôm qua rồi hả? Nghe nói nó té xuống hồ suýt chết đuối, vậy mà chuyện đầu tiên làm khi trở về chính là kiểm tra xem kẻ mắt có trôi không.”

Lý Gia Nhiên cũng nhớ đến chuyện này, không nói nên lời.

“Nhưng phải nói thật.” Kiều Kiệt bỗng nói, “Trác Khiêm không trang điểm nhìn cũng khá đẹp trai.”

“Ừ, nhìn đỡ ứa mắt hơn nhiều.”

Ba người tám nhảm vài câu rồi thôi, dù sao Trác Khiêm có trang điểm hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ. Trên bàn Trác Khiêm vẫn còn đặt hộp quà sinh nhật nghe nói là định tặng cho Yến Thư Dương, chuyện Trác Khiêm muốn nịnh bợ Yến Thư Dương có ai mà không biết. Trác Khiêm coi thường bọn họ, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến cậu.

Trác Khiêm đang đến tòa nhà dạy học, không hề biết ba người bạn cũng phòng đang bàn tán chuyện của cậu. Cậu theo hướng dẫn của Vương Tử đến văn phòng của cô Trương, lại được báo rằng cô đã đi ra ngoài rồi.

Vương Tử khó hiểu: “Không phải cậu có số điện thoại của cô Trương à? Gọi điện là được mà.”

“Hôm qua điện thoại bị ngâm trong nước, bật nguồn lên không được nữa rồi, ngày mai tôi sẽ đem đi sửa.” Trác Khiêm đau đầu vịn trán, vừa xuyên đến đã có một đống phiền phức đợi cậu giải quyết, phiền chết đi được, tâm trạng cậu không tốt dẫn đến giọng điệu cũng khó ở theo, “Đường đi đến căng tin nhanh nhất?”

“Phải rồi, có thực mới vực được đạo.” Vương Tử nhận thấy tâm trạng Trác Khiêm không tốt, không dám tô vẽ nữa, nhanh chóng chỉ đường.

Chiều thứ sáu, trời còn chưa tối, ráng đỏ bao phủ nhuộm lấy nửa bầu trời, như thể cả bầu không khí cũng ngấm một chút màu da cam.

Nhiều học sinh về nhà ngay khi tiếng chuông trường vang lên, cũng có số ít dự định ngày mai hẵng về, hoặc không về nhà. Khi Trác Khiêm bước vào căng tin, người đến ăn cũng không có bao nhiêu.

Trường mà Trác Khiêm theo học là một trường trung học quý tộc quốc tế, chỉ cần nhìn vào phòng ký túc xá bốn người xa hoa là có thể nhận ra trường này không thiếu tiền. Bởi vậy, trong trường không chỉ có tận ba căng tin, mà món ăn và cơ sở vật chất của từng cái đều khác xa các trường trung học bình thường. Tầng một là đại sảnh của căng tin, học sinh cần phải xếp hàng đến quầy, tầng hai và tầng ba là nhà hàng, thời gian dùng bữa dài và giá cả bình quân đắt đỏ. Học sinh bình thường đều ăn ở tầng một, đương nhiên cũng có vài người không muốn xếp hàng sẽ lên lầu.

Nguyên chủ chính là một trong những học sinh thường hay lên lầu nhất.

Trác Khiêm với quả đầu tóc vàng tro nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, những người đó dùng ánh mắt quái lạ nhìn Trác Khiêm, sau đó chụm đầu thì thầm.

Trác Khiêm lấy thẻ ăn trong túi áo ra, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt vội vàng tránh né của hai bạn nữ phía trước, không giống như sợ cậu, ngược lại càng giống như coi cậu như ruồi nhặng phiền nhiễu.

“…” Trác Khiêm hỏi Vương Tử: “Hình như có khá nhiều người biết tôi?”

“Chứ gì nữa.” Giọng điệu Vương Tử vô cảm, “Cậu là một trong ba người làm mưa làm gió nhất trường mà.”

Trác Khiêm có chút kinh ngạc: “Thể loại như tôi mà cũng có thể trở thành người làm mưa làm gió?”

“Tự tin lên, cậu có thể.”

“Hai người còn lại là ai?”

“Còn ai vào đây? Một trong đó đương nhiên chính là Tiểu Yến vừa hiền lành tốt bụng đơn thuần đẹp trai vừa dễ thương của chúng ta rồi.” Vương Tử mê trai cười hê hê không ngưng mồm, nhưng vừa chuyển hướng câu chuyện, mồm miệng độc ác lải nhải, “Còn lại một người lại chính là Thẩm Gia Lan, cái tên bạch liên hoa kia! Chẳng hiểu bạch liên hoa dùng cách gì khiến mọi người chú ý đến cậu ta. Há, cho rằng như vậy có thể nắm được trái tim của Tiểu Yến sao? Mơ mộng hão huyền! Chỉ cần chúng ta có mặt ở đây, bạch liên hoa sẽ không bao giờ có được Tiểu Yến!”

Trác Khiêm nghe Vương Tử nói xong, đột nhiên có linh cảm bất ổn. Cậu nhớ rõ trong truyện Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan rất nổi tiếng trong trường, nhưng nguyên chủ chỉ là một bia đỡ đạn chẳng ra làm sao, sao có thể chung mâm với hai nhân vật chính được?

“Tại sao tôi cũng là người làm mưa làm gió?” Trác Khiêm nghi ngờ đưa ra suy đoán, “… Không phải là ăn chửi đến nổi tiếng đấy chứ?”

Tiếng Vương Tử chửi mắng Thẩm Gia Lan chợt im bặt.

“Nói.”

“À chuyện này…” Vương Tử cười gượng, xấu hổ an ủi cậu, “Cậu yên tâm, đợi sau này chúng ta công lược Tiểu Yến thành công thì sẽ không có ai dám nói chúng ta a dua, nịnh bợ thiếu gia nhà giàu, coi thường bạn cùng phòng thường dân, cóc ghẻ đòi chen chân vào giữa đôi thiên nga, lì lợm la liếm Tiểu Yến y như bã kẹo cao su nữa.”

Trác Khiêm: “…”

Trong phút chốc, cậu cũng không biết nên nói gì, nghẹn một bụng tức, cuối cùng cũng chỉ đành yên lặng xếp hàng đến quầy.

Thực đơn trước quầy rất phong phú đa dạng, từ xa dã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn, Trác Khiêm nhìn con số “8.05” trên đầu đọc thẻ, lặng im một lúc lâu, mua một chén cháo và một phần gỏi trộn dưa leo.

Vương Tử cũng nhịn nửa ngày trời, không nhịn nổi nữa nói: “Cậu nghèo quá đi.”

“Nín!”

Hệ thống lảm nhảm cuối cùng cũng yên tĩnh.

Trác Khiêm bê bữa tối đạm bạc tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, đang định động đũa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào trước cửa.

“Yến Thư Dương đến kìa!” Cô gái ngồi phía trước hào hứng nói, “Má ơi, không phải Yến Thư Dương rất hiếm khi đến căng tin ăn à?”

Bạn của cô gái nói: “Có lẽ là đến cùng Thẩm Gia Lan. Gần đây Thẩm Gia Lan hay đến căng tin ăn lắm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.