Thụ Chính Bạch Liên Hoa OOC Rồi

Chương 19: Ăn đi




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trác Khiêm biết Thẩm Gia Lan mắc chứng chán ăn, nhưng cậu không ngờ bệnh của Thẩm Gia Lan đã nặng đến mức ngay cả bữa sáng bình thường cũng ăn không nổi.

Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu, cơ mà vứt bữa sáng của Thẩm Gia Lan đi thì phí quá.

Thẩm Gia Lan thấy Trác Khiêm nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt mình, còn thở dài tiếc nuối, đoán ra ngay người này đang nghĩ gì.

Y đẩy khay đồ ăn về phía trước: “Cậu ăn giùm tôi đi.”

“Hả?” Vẻ mặt Trác Khiêm ngạc nhiên, “Cậu không ăn sao?”

Mặc dù Trác Khiêm nói thì nói thế, nhưng bàn tay duỗi về phía khay đồ ăn thì không chần chừ xíu nào, chỉ vài giây sau đã kéo khay đồ ăn đến trước mặt mình.

Thẩm Gia Lan vẫn một tay chống cằm như cũ, tay còn lại bưng ly sữa bò nóng đặt trước mặt Trác Khiêm.

Sau đó, y quay đầu nói với cô gái đã đón Trác Khiêm lúc sáng: “Tiểu Ngôn, nhờ em pha giùm anh một ly cà phê.”

Thẩm Ngôn do dự nói: “Anh Gia Lan, uống cà phê vào buổi sáng khi bụng rỗng không tốt cho cơ thể.”

Thẩm Gia Lan nói: “Không sao.”

Thẩm Ngôn nghe vậy, cũng không khuyên bảo nữa, đáp lời, xoay người vào phòng bếp.

Nháy mắt, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Trác Khiêm và Thẩm Gia Lan.

Thẩm Gia Lan không muốn ăn sáng, cũng không có ý định rời đi, y ngồi thẳng người, nhẹ nhàng dựa ra sau, tay phải đặt lên lưng ghế trống bên cạnh, hai chân thon dài bắt chéo, tư thế ngồi khá tùy ý.

Trác Khiêm ăn nửa chừng thì nhận thấy ánh mắt Thẩm Gia Lan dừng trên người mình, sau đó không thèm rời mắt nữa.

Vốn dĩ cậu đang ăn uống ngon lành, càng về sau áp lực càng lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Sau đó, rốt cuộc cậu không chịu nổi áp lực nữa, yên lặng đặt dao nĩa xuống.

“Sao không ăn nữa?” Thẩm Gia Lan chợt hỏi.

Trác Khiêm lặng lẽ giương mắt nhìn Thẩm Gia Lan, Thẩm Gia Lan cũng đang nhìn cậu không chớp mắt.

Làn da Thẩm Gia Lan trắng sáng, tô điểm cho đôi con ngươi của y càng thêm đen nhánh. Bình thường đôi mắt đen của y lúc nào cũng tràn ngập cảm xúc không mấy thân thiện, nhưng khoảnh khắc này, trong đấy chỉ chứa sự hoang mang thuần túy.

Trác Khiêm định nói cậu đã ăn no, nhưng khi cậu nhìn đến tia sáng nhỏ vụn trong mắt Thẩm Gia Lan, câu nói kia treo bên khóe miệng, khi nói ra lại đổi ý: “Tôi mới bị nghẹn, nghỉ một lát đã.”

“Vậy cậu nghỉ xong chưa?”

“Nghỉ xong rồi.”

Thẩm Gia Lan giơ tay: “Ăn tiếp đi.”

Trác Khiêm: “…”

Thẩm Gia Lan tưởng bản thân đang xem mukbang trực tiếp đấy à?

Thôi kệ, ăn thì ăn, ăn nhiều hơn xíu đối với cậu cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là Thẩm Gia Lan cứ nhìn chằm chằm như vậy làm cậu thấy không được tự nhiên.

Không lâu sau, Thẩm Liên mang mấy lát bánh mì nướng ra, tiện thể cầm theo cà phê mà Thẩm Gia Lan đã yêu cầu.

Trác Khiêm cắn một miếng bánh mì nướng phết bơ đậu phộng, cảm thấy hạnh phúc như đang ở trên thiên đàng.

Quả nhiên không có so sánh không có đau thương, so với lát bánh mì nướng này thì bánh quy và bánh mì đóng bịch cậu hay ăn mỗi sáng đúng là khó nuốt.

Thẩm Gia Lan ngẩn người nhìn Trác Khiêm cắn hai ba miếng là hết một lát bánh mì nướng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Ngon không?”

“Ngon lắm.” Trác Khiêm hỏi, “Cậu muốn ăn không? Mấy cái này tôi chưa động đến.”

Thẩm Gia Lan lập tức quay đầu đi, từ chối bằng hành động.

Y bưng ly cà phê lên, uống một ngụm.

Vị đắng quen thuộc lập tức chạm đến đầu lưỡi, nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng——đây mới là hương vị mà y quen thuộc.

Ăn sáng xong, Trác Khiêm theo Thẩm Gia Lan vào phòng sách.

Trác Khiêm còn tưởng rằng Thẩm Gia Lan sẽ cho cậu lên lớp, đang định lấy sách giáo khoa ra. Không ngờ lại thấy Thẩm Gia Lan bước về trước một bước, rút một quyển sách từ trên kệ sách xuống, sau đó ngồi xuống ghế nằm gần cửa sổ sát đất, mở ra trang có đánh dấu kẹp sách, yên lặng bắt đầu đọc sách.

Trác Khiêm ôm cặp ngớ người tại chỗ, nhìn Thẩm Gia Lan đang tận hưởng ngày tháng bình yên, trong phút chốc không biết nên nói gì cho phải.

Một lúc lâu sau, cậu thử mở miệng: “Bạn Thẩm Gia Lan, cho hỏi chúng ta có học không?”

Thẩm Gia Lan lật một trang sách, không thèm nâng mí mắt, lười biếng nói: “Cậu thấy tôi có giống cần được cậu kèm cặp không?”

Trác Khiêm: “…”

Được rồi, để một người đứng bét khối dạy kèm cho một người đứng top năm toàn khối, kể người ta nghe có khi còn bị cười rụng răng không chừng.

Nhưng đồng thời câu trả lời này cũng khiến Trác Khiêm lấn cấn, gãi đầu: “Vậy cậu bảo tôi qua đây từ sáng sớm làm gì?”

“Không cần làm gì hết.” Thẩm Gia Lan bình tĩnh nói, “Cứ ngồi xuống đi.”

Trác Khiêm sầu não tìm một chỗ cách Thẩm Gia Lan không xa lắm ngồi xuống. Cậu không có gì để làm, thấy Thẩm Gia Lan cũng không để ý đến cậu, cậu chỉ có thể lấy sách bài tập và bút viết ra tiếp tục làm bài tập phía sau.

Làm một phát hết ba câu hỏi lớn, bỗng dưng cậu sắp xếp lại được mạch suy nghĩ của mình.

Thảo nào Thẩm Gia Lan lại kêu cậu đến đây, hóa ra là muốn báo đáp cậu!

Cuối tuần trước, Thẩm Gia Lan và Trịnh Thiện xảy ra xung đột, Trịnh Thiện định đập bình hoa vào người Thẩm Gia Lan, không hiểu kiểu gì nhưng trong lúc vô tình cậu đã chắn giúp Thẩm Gia Lan. Mặc dù sau đó cậu bị Thẩm Gia Lan đá ra, nhưng Thẩm Gia Lan vẫn luôn nhớ kỹ chuyện đó…

À phải rồi——

Khi ấy, Thẩm Gia Lan muốn tặng điện thoại cho cậu coi như xong nợ, nhưng cậu không dám nhận, đành từ chối, thuận miệng nhờ Thẩm Gia Lan tìm việc làm gia sư giúp cậu.

Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng chưa từng nghĩ đến Thẩm Gia Lan lại có một nước đi như thế này.

Với lại, cậu đâu có thật lòng muốn cứu Thẩm Gia Lan, chỉ là một sự hiểu lầm đẹp đẽ mà thôi.

Trác Khiêm siết chặt cây bút, rồi chậm rãi buông lỏng.

Nội tâm cậu xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng bất lực thở lại.

Tốt nhất vẫn là không nên giải thích với Thẩm Gia Lan thì hơn, cứ để Thẩm Gia Lan hiểu lầm như vậy đi. Biết đâu sau này lúc Thẩm Gia Lan tính xử lý cậu sẽ vì chuyện đó mà tha cậu một lần thì sao.

Trác Khiêm suy nghĩ kỹ xong, rốt cuộc cũng thanh thản cày đề tiếp.

Mỗi khi Trác Khiêm học hành đều rất tập trung, đợi khi cậu thoát khỏi chế độ cày cuốc, đồng hồ trên tường đã trôi qua một tiếng. Cậu nhìn về phía Thẩm Gia Lan, bất ngờ phát hiện ra cái tên này đã chuyển từ ngồi sang nằm từ lúc nào. Sách trong tay cũng biến thành điện thoại——đang lật ngang.

Thẩm Gia Lan đeo airpods, chắc là đang xem video hoặc phim ảnh.

Y cau mày, biểu cảm nghiêm túc, cực kỳ chăm chú, dường như cảm xúc đang bị từng giây của nội dung video chi phối vậy.

Trác Khiêm: “…”

Vốn dĩ cậu tính hỏi Thẩm Gia Lan có muốn học cùng nhau không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nuốt câu chữ vào lại.

Lại cày đề thêm nửa tiếng nữa, Trác Khiêm khom lưng liên tục, ngồi một lúc lâu nên cảm thấy eo đau nhức, cậu buông bút, xoa bóp cái eo. Vô thức lia mắt về phía Thẩm Gia Lan, thấy Thẩm Gia Lan không biết móc từ đâu ra một chiếc máy switch, đang tập trung chơi game.

Trác Khiêm lăn tăn một lát, hỏi: “Bạn Thẩm Gia Lan, giáo viên lớp cậu có giao bài tập không? Cậu có muốn làm bài tập chung với tôi không?”

Thẩm Gia Lan từ chối không thèm suy nghĩ: “Không cần.”

Trác Khiêm: “…”

Ok, cậu đành chiến đấu một mình vậy.

Trác Khiêm đổi sách toán thành sách vật lý, tiếp tục vùi đầu cày đề. Lại nửa tiếng trôi qua, đợi khi cậu ngẩng đầu lần nữa, Thẩm Gia Lan đã cuộn tròn trên ghế ngủ quên mất rồi. Sách, điện thoại và switch đều bị vứt đại sang một bên.

Có vẻ như khi ngủ Thẩm Gia Lan không có cảm giác an toàn, ôm hai tay, cố gắng vùi mặt vào giữa hai tay, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dày không yên mà rung rung, không biết có phải y đang mơ thấy ác mộng hay không.

Trác Khiêm không biết phải làm sao, mím môi, đặt sách vở và bút viết xuống, lủi thủi đi ra khỏi phòng sách.

Vừa mới đóng cửa lại liền bắt gặp Thẩm Liên đang bưng khay đồ ăn nhẹ và nước cam bước đến.

“Dì Thẩm.” Trác Khiêm nhỏ tiếng nói, “Thẩm Gia Lan ngủ rồi, có chăn không ạ?”

“Có.” Thẩm Liên định về phòng Thẩm Gia Lan lấy chăn mền, nhưng trên tay còn đang bận bưng khay nên bảo Trác Khiêm rằng nó được đặt trên sô pha trong phòng ngủ của Thẩm Gia Lan.

Trác Khiêm đi lấy chăn, Thẩm Liên cũng đặt khay đồ trên tay vào phòng sách. Bà đứng ngoài cửa đợi Trác Khiêm, nhìn chiếc chăn đang nằm trên tay Trác Khiêm, không có ý định nhận lấy, mà chỉ cười nói với Trác Khiêm: “Phiền con chăm sóc cho Gia Lan.”

Trác Khiêm lắc đầu: “Không phiền đâu ạ.”

Thẩm Liên hỏi: “Con là bạn học cùng lớp với Gia Lan sao?”

“Không phải ạ.” Trác Khiêm hơi xấu hổ, “Thẩm Gia Lan học lớp 1, con là lớp 6.”

Thẩm Gia Lan học lớp giỏi nhất, cậu học lớp ngu nhất. Thẩm Liên chăm sóc cuộc sống sinh hoạt thường ngày, chắc hẳn là hiểu rõ hai lớp này khác nhau một trời một vực.

Quả nhiên, Thẩm Liên nghe thế đứng hình vài giây, nhưng mà nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười vỗ vai Trác Khiêm: “Sau này rảnh thì nhớ thường xuyên tới chơi. Dì sẽ làm bánh kem với bánh quy, đợi lần sau con tới, dì sẽ làm bánh ngọt cho con ăn.”

Tiếc là Trác Khiêm không muốn có thêm lần nào nữa. Lần này trở về, cậu chỉ muốn suốt đêm ngồi… à không, xách đít bỏ chạy.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nói thì không thể nói như thế được. Cậu gãi đầu, định bụng từ chối một cách khéo léo: “Vậy thì ngại quá, con tới đây chắc chắn là làm phiền mọi người. Con và Thẩm Gia Lan gặp ở trường là đủ rồi.”

“Không phiền.” Thẩm Liên cười nói, “Cha mẹ Gia Lan bận rộn, cả năm trời cũng không thấy mặt được mấy lần. Trong nhà này ngoại trừ Gia Lan chỉ có dì và con gái Thẩm Ngôn. Ngày thường Gia Lan ở lại trường, chỉ hai mẹ con dì sống trong căn nhà rộng lớn thế này. Hôm nay nhờ có con đến mới có thêm tiếng người.”

Thẩm Liên đã nói đến thế, Trác Khiêm cũng không tiện từ chối, cậu miễn cưỡng mỉm cười, nói nếu rảnh rỗi sẽ đến.

Còn khi nào rảnh thì chưa biết.

Trò chuyện với Thẩm Liên xong, Trác Khiêm quay lại phòng sách, Thẩm Gia Lan vẫn chưa tỉnh.

Trác Khiêm nhẹ nhàng mở chăn đắp lên người Thẩm Gia Lan, đang định rút tay lại thì đột nhiên bị Thẩm Gia Lan nắm lấy cổ tay.

Thẩm Gia Lan sức lớn, siết chặt đến mức khiến Trác Khiêm thấy đau.

Trác Khiêm hết cả hồn, theo bản năng giật tay ra, nhưng Thẩm Gia Lan nắm quá chặt, cậu đọ không lại, còn tưởng Thẩm Gia Lan tỉnh dậy rồi, đang định giải thích vài câu thì thấy mí mắt Thẩm Gia Lan nửa hé mở, vẻ mặt mơ màng, hình như vẫn còn đang nằm mơ.

“Thẩm Gia Lan?”

Thẩm Gia Lan như có cảm giác mà đáp ừ một tiếng, y ngước mắt lên nhìn Trác Khiêm, nhưng đôi mắt trống rỗng dường như đang thông qua Trác Khiêm nhìn một người khác, y mở miệng, nói tiếng được tiếng không: “Xin lỗi, điện thoại mẹ cho con lại bị ông ấy đập hư rồi. Con muốn bảo vệ nó thật tốt, nhưng không làm được.”

“Hả?” Trác Khiêm không hiểu gì hết, “Điện thoại? Điện thoại nào?”

Chẳng lẽ là chiếc điện thoại mà Thẩm Gia Lan mang đến trung tâm bảo hành hồi cuối tuần trước?

Thẩm Gia Lan không trả lời câu hỏi của Trác Khiêm, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.