(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi Thẩm Gia Lan ngồi vào trong xe, Yến Thư Dương mới dời mắt khỏi Trác Khiêm. Dì Thẩm lái xe, ghế phụ còn trống, chẳng qua hắn muốn ngồi với Thẩm Gia Lan ở hàng sau, nhưng Thẩm Gia Lan ngồi vào là đã bất động, vốn không có ý định nhường chỗ cho hắn.
Yến Thư Dương đợi một lát, hiểu được ý Thẩm Gia Lan, hắn thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, vòng qua đuôi xe vào từ bên kia.
Trong xe, Thẩm Gia Lan một tay chống cằm, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa xe, chỉ chừa lại cho Yến Thư Dương một góc nghiêng lạnh lùng.
Thật ra Thẩm Gia Lan thường hay thế nà. Y không thích nói chuyện, cũng không có hứng nghe người khác nói chuyện, lúc nào cũng nhìn sang chỗ khác.
Tuy nhiên, lúc này Yến Thư Dương như có linh cảm, hắn dịch lại gần Thẩm Gia Lan một chút, bình tĩnh nhìn theo hướng mắt Thẩm Gia Lan nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy Trác Khiêm đang đứng ven đường.
Giờ cao điểm, đường xá tắc nghẽn, xe chỉ có thể từ từ nối đuôi nhau tiến về phía trước. Trác Khiêm cách xe không xa, nhưng không để ý đến bọn họ trong xe mà thỉnh thoảng nhíu mày xoa xoa eo.
Yến Thư Dương phải công nhận rằng, Trác Khiêm bây giờ trông đẹp hơn xưa nhiều.
Trác Khiêm trước kia hay trang điểm đậm, rõ ràng từ đầu đến chân đều là đồ hiệu nổi tiếng, nhưng phối lại thì trông cứ quái quái. Tuy giờ mái tóc vàng tro không được tạo kiểu kia vẫn trông quái dị như cũ, nhưng thời khắc này, dáng vẻ cậu cúi đầu lặng lẽ đứng bên đường không hề khiến người ta ghét chút nào. Giống như một con thú nhỏ đáng thương không tìm được đường về nhà…
Không hiểu tại sao, Yến Thư Dương nảy sinh chút cảm giác muốn bắt nạt cậu.
Cầm lòng không đặng, Yến Thư Dương cảm thán: “Đúng là thay đổi rất nhiều.”
“…” Thẩm Gia Lan không nói gì, nhưng nghe xong lời của Yến Thư Dương thì sắc mặt lại lạnh đi vài tông, y dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn về phía dòng xe cộ đông đúc phía trước.
Yến Thư Dương thấy thế, biết Thẩm Gia Lan lại không vui. Hắn hiểu rõ tính cách của Thẩm Gia Lan, biết rõ ngay bây giờ không nên lắm lời nữa, nhưng trong lòng lại có rất nhiều điều nghi vấn.
Hắn nhịn một lúc, vẫn là không nhịn được.
“Mấy người như Trịnh Thiện vốn thích gây sự, cậu vì Trác Khiêm mà xung đột với bọn họ, không đáng.” Yến Thư Dương thận trọng mở miệng, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại ở cùng Trác Khiêm? Các cậu có hẹn gặp mặt trước rồi sao…”
Chưa kịp nói xong, ngượng nghịu ngậm miệng.
Thẩm Gia Lan quay đầu, ánh mắt lạnh ngắt nhìn hắn chòng chọc, đôi mắt xinh đẹp kia hơi híp lại, đây là dấu hiệu của sự tức giận: “Cậu có biết hôm nay cậu nói nhiều quá rồi không?”
Yến Thư Dương ngại ngùng sờ mũi: “Tớ chỉ hơi tò mò một chút, tớ ở cạnh cậu cả ngày nhưng không biết từ khi nào cậu và Trác Khiêm trở nên thân thiết đến vậy.”
Thẩm Gia Lan bỗng cong môi cười: “Cho nên cậu cảm thấy có mối nguy?”
“…” Yến Thư Dương bối rối vài giây, nhỏ giọng giải thích, “Không phải thế, tớ chỉ là quan tâm cậu thôi.”
Thẩm Gia Lan nói: “Cậu quan tâm nhiều quá, tôi chịu không nổi.”
Yến Thư Dương khựng lại: “Gia Lan, tớ…”
“Gia Lan, sao con lại nói những lời quá đáng như vậy?” Giọng dì Thẩm từ phía trước truyền đến, bà dịu dàng khuyên nhủ, “Tiểu Dương là bạn con, thằng bé quan tâm con là chuyện bình thường, lời con nói sẽ tổn thương Tiểu Dương.”
Xưa nay Thẩm Gia Lan luôn nghe lời dì Thẩm, nghe dì Thẩm nói vậy, tức giận trên mặt y tiêu hết một nửa chỉ trong phút chốc. Y im lặng một lát, nói xin lỗi với Yến Thư Dương.
Yến Thư Dương cười nói không sao cả.
Thẩm Gia Lan nói thêm: “Còn nữa, quản người của cậu cho tốt, đừng để cậu ta lượn lờ trước mặt tôi, suy tính chuyện không nên làm.”
Yến Thư Dương ngạc nhiên, hiểu ra Thẩm Gia Lan đang nói đến Trác Khiêm, sự xấu hổ tăng vọt, vội vàng lắc đầu không ngừng: “Tớ không thân với cậu ấy.”
Nói xong, vẫn bổ sung, “Nhưng tớ sẽ nói với cậu ấy để cậu ấy không làm phiền cậu nữa.”
Đúng lúc này, các phương tiện giao thông ùn tắc cuối cùng cũng giãn ra, những chiếc xe di chuyển với tốc độ ốc sên dần dần tăng nhanh tốc độ.
Không lâu sau, chiếc xe đã chạy được một quãng nhất định.
Thẩm Gia Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện Trác Khiêm vẫn đứng yên một chỗ, vừa xoa eo vừa giơ tay định đón xe, đáng tiếc hiện giờ là thời gian cao điểm, nhu cầu cao, gần như không có xe trống khách.
Trác Khiêm hơi thất vọng, lùi lại vài bước, đặt mông ngồi xuống bệ đá.
“Dì Thẩm.” Thẩm Gia Lan chợt lên tiếng, “Phiền dì quay đầu lại ở ngã phía trước.”
Dì Thẩm nhìn Thẩm Gia Lan qua kính chiếu hậu: “Sao vậy con?”
Thẩm Gia Lan làm lơ ánh mắt kinh ngạc của Yến Thư Dương, biểu cảm bình tĩnh nói: “Đón người lúc nãy.”
Dì Thẩm cũng rất ngạc nhiên, nhưng bà không biểu hiện ra ngoài, im lặng xoay tay lái quay đầu xe lại đoạn đường vừa rồi.
Trác Khiêm thấy eo rất đau, chắc hẳn là do cú va chạm lúc bị Thẩm Gia Lan đạp nhẹ ở trung tâm bảo hành.
Thẩm Gia Lan…
Lại là Thẩm Gia Lan!
Sao đi đến đâu cũng gặp phải cậu ta vậy trời? Còn kèm theo Yến Thư Dương, hai người đó cứ như sinh đôi dính liền, chỉ cần gặp một người là người còn lại chắc chắn sẽ xuất hiện.
Trác Khiêm nhớ tới nhiệm vụ công lược của mình, mặt như đưa đám.
Nhiệm vụ này khó quá, Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan lớn lên cùng nhau, không chỉ cuộc sống giao thoa mà ngay cả quan hệ cha mẹ hai bên cũng rất thân thiết. Hai người là thiếu gia nhà giàu môn đăng hộ đối, làm gì có chỗ cho người ngoài như cậu chen chân vào?
Tuy cậu luôn tự an ủi bản thân là vẫn còn thời gian, nhưng lòng cậu cũng tự biết, càng về sau thì mối quan hệ giữa Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan sẽ càng thêm sâu đậm, đến lúc đó tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ gần như bằng không.
Cậu sẽ bị mắc kẹt lại thế giới này mãi mãi.
Trác Khiêm hít một hơi, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, trước mặt có tiếng còi xe vang lên.
Trác Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc Bentley màu trắng dừng ngay con đường trước mặt cậu, cửa xe phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan giơ tay vẫy Trác Khiêm.
Trác Khiêm: “…”
Đang vẫy gọi chó à?
Chần chừ một lát, Trác Khiêm đứng dậy bước qua, thông qua cửa xe, cậu thấy Yến Thư Dương đang ngồi bên cạnh Thẩm Gia Lan.
Yến Thư Dương nhìn cậu chằm chằm, không biết đang nghĩ cái gì.
Trác Khiêm hỏi: “Cậu tìm tôi sao?”
Thẩm Gia Lan nói ngắn gọn: “Lên xe.”
“Hả?”
Thẩm Gia Lan nói: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện, rồi đưa cậu về nhà.”
“…” Trác Khiêm không ngờ tới Thẩm Gia Lan quay lại đây là để nói mấy lời này với cậu, vô cùng ngạc nhiên, vội lắc đầu, “Không cần, tôi không sao, lát nữa tôi sẽ tự mình bắt xe về.”
“Cậu làm gì vậy?!” Vương Tử hận không thể rèn sắt thành thép, “Cậu quên nhiệm vụ của cậu rồi sao? Vừa mới than khó xong mà, không phải cơ hội đến rồi đấy ư?”
Trác Khiêm nói: “Tôi không thể lên xe.”
Vương Tử sốt ruột: “Chẳng lẽ cậu định trơ mắt nhìn họ ân ái quấn quýt đi về hay sao? Giờ cậu lên xe may ra còn làm bóng đèn một lúc, dù sao đi nữa cũng không thể họ ở riêng với nhau!”
Trác Khiêm nói: “Tôi không thể để cậu ta đưa tôi về, sẽ lộ tẩy mất.”
Sau khi nguyên chủ được Tang Nhu sắp xếp cho vào Hoa Cao. Trong Hoa Cao bắt đầu đồn Trác Khiêm là người thân giàu có của Tang Nhu, sống ở thành phố Q, một mình đến thành phố D đi học. Hai vợ chồng Tang Nhu xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, dù không phải nhà giàu nhiều đời nhưng vì rất biết cách đối nhân xử thế, kết thân với rất nhiều gia đình thượng lưu, ngay cả nhà họ Thẩm cũng có chút móc nối với bọn họ.
Nguyên chủ đã xây dựng hình tượng phú nhị đại ở Hoa Cao, Trác Khiêm không muốn phá vỡ cái hình tượng này, mất công lại gây ra rắc rối không đáng có.
Nhưng Thẩm Gia Lan không hiểu Trác Khiêm đang do dự cái gì, y lặp lại một lần nữa: “Lên xe.”
Trác Khiêm lùi về sau một bước: “Không cần, các cậu cứ đi đi.”
Ai ngờ, cậu vừa dứt lời, nghe thấy tiếng cửa xe cạch mở ra, Thẩm Gia Lan vừa đẩy cửa xuống xe vừa nói: “Vậy để bọn họ đi, tôi cùng cậu đến bệnh viện.”
Trác Khiêm: “… Không cần thật mà.”
Tiếc thay, Thẩm Gia Lan không thèm nghe lời cậu nói, y bước tới cửa xe ghế phụ đằng trước, cúi đầu nói mấy câu với dì Thẩm, bảo dì Thẩm đưa Yến Thư Dương về rồi hãy đến bệnh viện Hòa Hài đón họ.
Trác Khiêm còn định từ chối, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, cửa xe bên kia cũng mở ra, Yến Thư Dương xuống xe kêu Thẩm Gia Lan: “Gia Lan, cậu quên rằng mọi người đang đợi cậu sao?”
Yến Thư Dương nói: “Khó khăn lắm mọi người mới có thời gian tụ họp lại, còn liên quan đến tiệc mừng thọ của ông Thẩm, hôm nay phải quyết định kế hoạch.”
Thẩm Gia Lan quay đầu lại nhìn hắn: “Vậy cậu đưa cậu ta đi bệnh viện, tôi về.”
Vẻ mặt Yến Thư Dương cứng ngắt: “Nhưng người tổng kết kế hoạch của mọi người là tớ, tớ không có mặt thì không ai chủ trì.” Nói rồi, hắn dời mắt về phía Trác Khiêm, “Không thì để dì Thẩm đưa cậu ấy đi bệnh viện, chúng ta bắt xe về…”
Chưa kịp nói xong, đã bị Thẩm Gia Lan ngắt lời: “Nếu vậy, cậu về, tôi đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Trác Khiêm không hiểu nổi bọn họ đang tranh cãi cái gì nữa, vội đứng ra giảng hòa: “Thật ra ba người có thể cùng nhau đi về, tôi cũng không bị thương, không cần phải đến bệnh viện.”
Thẩm Gia Lan nhìn qua eo cậu: “Không bị thương?”
Trác Khiêm: “…”
Ok, đúng là cậu sắp đau chết rồi.
Nhưng sao Thẩm Gia Lan biết eo cậu bị thương?
Dì Thẩm chở Yến Thư Dương đi rồi, Thẩm Gia Lan lấy điện thoại ra gọi xe, không bao lâu sau xe đã đến nơi. Nếu không có Thẩm Gia Lan ở đây, người không có điện thoại như Trác Khiêm không biết phải đợi đến bao giờ mới bắt được xe.
Trong xe, Thẩm Gia Lan nhắm mắt nghỉ ngơi, Trác Khiêm nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn người.
Chỉ có Vương Tử vẫn đang cay cú: “Tại sao không phải là Tiểu Yến đưa chúng ta đi bệnh viện chứ? Nếu là Tiểu Yến thì ngon rồi… Ai thôi kệ, chỉ cần tách bọn ra thì ai cũng được.”
Bệnh viện Hòa Hài là một bệnh viện tư nhân, bệnh viện không lớn lắm, nhưng chỉ tiếp nhận một số đối tượng cố định, trước khi đến bệnh viện thì Thẩm Gia Lan đã gọi cho người quen trước.
Đến bệnh viện, đã có y tá đứng đợi trước cửa.
Y tá đưa Trác Khiêm đi khám tổng quát toàn thân, phần eo và lưng cậu đều bị va đập bầm tím, cũng may không nghiêm trọng lắm, cũng không tổn thương đến các cơ quan nội tạng. Bác sĩ kê thuốc tan máu bầm, nhờ y tá bôi thuốc cho cậu.
Nhưng Trác Khiêm vẫn còn sốt nhẹ, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng.
Dặn dò Trác Khiêm xong, bác sĩ lại nhìn về phía Thẩm Gia Lan, đương nhiên là có quen biết với Thẩm Gia Lan, mở miệng mắng: “Gần đây lại không chịu ăn cơm? Mỗi lần tới là gầy một vòng, chú sợ lần sau gặp con thì chỉ còn bộ xương khô.”
Thẩm Gia Lan dựa vào cửa trả lời tin nhắn, nghe vậy thì đáp: “Không tới nỗi.”
“Không tới nỗi là không tới nỗi thế nào?” Bác sĩ vỗ bàn, “Chán ăn cũng là bệnh, bệnh nhẹ hay bệnh nặng đều ảnh hưởng đến sức khỏe, không được coi thường.”
Chán ăn?
Trác Khiêm ngạc nhiên nhìn Thẩm Gia Lan, không ngờ tới Thẩm Gia Lan mắc chứng chán ăn, bảo sao lại gầy đến thế, như thể chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay y.
Thẩm Gia Lan ngẩng đầu đón ánh mắt không hề nao núng của Trác Khiêm, cau mày, y không muốn tiếp tục chủ đề này, giơ tay chào Bác sĩ: “Đi đây, chú Lý.”
“Thật là, thằng nhóc này…” Bác sĩ bất lực, thế là đặt hy vọng lên người Trác Khiêm, “Cậu nhóc, cháu là bạn của Gia Lan, nếu được thì giúp nó, phụ đạo tâm lý cho nó.”
Bọn họ không phải bạn bè.
Trác Khiêm nhìn Thẩm Gia Lan đã đi ra ngoài, lúng túng trả lời: “Cháu sẽ cố.”
Hình như Thẩm Gia Lan lại nổi giận, chẳng biết lại tức giận cái gì. Y đi rất nhanh, chân Trác Khiêm ngắn hơn y một khúc, đuổi theo y thở hổn hển.
Đợi Trác Khiêm cực khổ đuổi tới nơi, một hòn đá ngáng đường đột nhiên xuất hiện cản lối Thẩm Gia Lan.
Người kia cao khoảng 1m9, đâu đó tầm hai mươi tuổi, nhìn là biết dân có tập luyện, cơ bắp trên cánh tay cân đối, anh ta cười rộ lên đẹp như ánh mặt trời: “Gia Lan? Trùng hợp quá ha, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Sắc mặt Thẩm Gia Lan u ám: “Cút ngay.”
Người kia bị nói thế cũng không để tâm, còn nổi máu trêu chọc: “Lâu rồi không gặp, tính tình vẫn khó ở như xưa, nhưng mà anh thích há há há há há.”
Thẩm Gia Lan không thèm liếc nhìn người kia, vòng qua anh ta tiến về cửa chính.
Trác Khiêm vội theo sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn người kia, phát hiện người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Gia Lan.
“Cậu quen anh ta?” Giọng nói của Thẩm Gia Lan lôi hồn Trác Khiêm về.
Trác Khiêm phủ nhận: “Không quen.”
Thẩm Gia Lan lạnh lùng nói: “Vậy cậu cứ nhìn anh ta làm gì?”
“Vì tôi cảm thấy…” Trác Khiêm dừng lại, vẫn quyết định nói ra sự thật, “Có thể anh ta thích cậu.”
Nghe vậy, Thẩm Gia Lan khó hiểu nhíu mày: “Thích? Thích gì?”
Còn có thể là loại thích nào nữa?
Trác Khiêm nhớ đến vóc dáng và khí chất của người kia, chuẩn gu của cậu đó, giọng điệu vô thức trở nên chua lòm: “Đương nhiên là thích làm cậu.”
Thẩm Gia Lan: “…”
Vẻ mặt của Thẩm Gia Lan nứt ra rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");