Thú Bông Nhỏ

Chương 95: Trở về




- Vậy có cách nào đặc trị căn bệnh này không? Đâu thể dựa mãi vào loại thuốc phiện kia được?... Lâu dài sẽ tổn hại tới chính sức khỏe của anh ấy

Dmitry thoáng nhìn qua cô rồi ngoảnh mặt đi, đưa tay ra bâng quơ đón vài bông tuyết lơ phơ rơi xuống, đáp:

- Serein, em quên mất “ngài Khuất” em từng tôn sùng đã làm gì với em sao? Hắn ta đã suýt hại em liệt mất một bên chân, định giam giữ em như một thứ đồ chơi bên cạnh mình. Hắn ta ích kỉ như thế và bắt ép em quay về Thành Đô, em cũng chấp nhận sao?

Tuệ San thở dài, cô ngồi bấu tay vào nhau, chờ đợi sự bóc mẽ của Dmitry, hệt như đứa em gái bị anh trai quở trách vậy. Hai năm qua có nhiều chuyện xảy đến, điểm nhấn có lẽ là đám cưới của Dmitry, anh đã có được hạnh phúc cho riêng mình, cô gọi người ta là chị dâu, hai người luôn có mối quan hệ thân thiết tốt đẹp. Tuệ San nghĩ vẩn vơ trong đầu, cuộc sống như hiện tại là bình yên nhưng thật lông bông, không có gia đình riêng, không có công việc ổn định lâu dài, không gắn bó với gốc gác của mình. Bất giác Dmitry cũng ngừng đi mấy lời quở trách nặng nề, chuyển sang im lặng từ nãy và bây giờ mới cất tiếng:

- Căn bệnh này càng dùng thuốc sẽ càng tệ hơn thôi, đây là bệnh liên quan đến tinh thần phát sinh ra, có lẽ sẽ chữa được... em biết anh ta cần gì nhất mà. Haizz, sắp tới anh sẽ đưa vợ con đi chơi nên có trùng hôm em về lại Thành Đô thì anh không tới tiễn được. Tất cả những gì có thể giúp em thì anh đã cố gắng... Serein, ngay từ hôm ấy chúng ta trở về Moscow, em ngoài miệng nói uất hận những việc Khuất Ngôn Chấn làm với mình nhưng thực chất là em đau lòng vì người mình “lỡ yêu” lại có dã tâm như thế

Tuệ San không thanh minh, cô có tình cảm với hắn là thật, nhưng cô không phải con ngốc bi lụy mà dễ dàng tha thứ, điều này được chứng thực qua những ngày vừa rồi, Khuất Ngôn Chấn dùng đủ mọi cách để thu hẹp khoảng cách với Tuệ San nhưng cô sẽ không cho là khúc mắc giữa hai người đã được giải quyết triệt để. Trời ngày càng rơi nhiều tuyết, Dmitry mới về trước rồi, cô yên lặng để bông tuyết đọng dày trên hai bên cầu vai, mãi một lúc sau mới đứng dậy đi về

3 tháng sau

Tuệ San dần thích nghi kịp với nhịp sống nơi này, bây giờ công việc cô làm không còn là vũ công ballet nữa, nó chỉ là đam mê phụ, ngược lại, Tuệ San làm một công việc mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới, chưa từng học qua, chưa từng tiếp cận chuyên ngành – một thư kí. Nữ nhân yên vị ngồi trên ghế xoay, ngón tay dần tập gõ nhanh hơn để kịp nhập các số liệu văn bản vào máy tính, căn phòng rộng rãi tĩnh mịch, duy nhất tiếng lạch cạnh vang lên liên hồi. Nữ nhân liếc mắt xuống đồng hồ rồi bất giác rời chỗ ngồi, tiến nhanh tới bàn làm việc của Khuất Ngôn Chấn mà thay tài liệu mới, chuẩn bị nước rồi bật máy sẵn cho nam nhân chuẩn bị từ phòng họp về. Cô tranh thủ xem qua báo cáo khám sức khỏe thần kinh của Khuất Ngôn Chấn, lượng morphine kê đơn giảm đi đáng kể, những lần phải đến điều trị tâm lý chỉ còn 1 tháng 1 lần, thứ nhân cách kia không còn thường xuyên xuất hiện, bản tính cao ngạo của hắn đã quay trở lại... Nữ nhân gật gù, thầm biết ơn vì đây không phải căn bệnh gây tổn hại đến sức khỏe về lâu dài mà chỉ cần có phương pháp chuẩn xác là sẽ giúp tình trạng thay đổi.

Tuệ San đang đọc nốt lời phê của bác sĩ thì cô hơi chóng mặt nhẹ, hai gót chân trên chiếc giày cao gót bỗng thấy đau lạ thường, nữ nhân chống tay xuống bàn rồi đổ rạp người xuống đất ngay sau đó, hai mắt lờ mờ rồi cứ thế ngất lịm đi trong vô thức. Cô còn nhớ rõ mình đang dừng lại ở cảm xúc là sự vui mừng, khả quan trước căn bệnh của Ngôn Chấn được tiến triển, chưa kịp định hình điều gì khác thì ngay sau đó là tối sầm hết lại. Đến lúc tỉnh cũng là khi xung quanh một màu trắng lóa đến rợp mắt, Tuệ San mệt mỏi nhìn xung quanh, căn phòng bệnh quen thuộc, nó là cơ sở y tế trực thuộc tập đoàn của Khuất thị mà. Khuất Ngôn Chấn từ vệ sinh bước ra, trông thấy Tuệ San tỉnh dậy thì sốt sắng chạy lại:

- San nhi, em tỉnh rồi... Trời ơi, tôi thật vô ý, biết em như vậy đã không cho em tới tập đoàn nữa

Nữ nhân chủ động với tay lấy cốc nước, không màng tới vẻ lo lắng của Khuất Ngôn Chấn cho lắm, cô hỏi:

- Em làm sao thế? Hay em có chuyện gì với sức khỏe mình hay sao mà lại ngất ra thế?

Tuệ San điềm nhiên uống ngụm nước đầy, chờ đợi Khuất Ngôn Chấn giải đáp thắc mắc của bản thân, trên khuôn mặt hắn vui vui đến lạ, không giấu nổi bản thân mà chỉ bình tĩnh thở ra vài hơi lấy nhịp, thủ thỉ thông báo:

- Bác sĩ mới nói, em mang thai rồi, cũng mới thôi. Vì có sự thay đổi bước đầu trong cơ thể nên em mới bất ngờ ngất đi

Tuệ San nghe xong bỗng rùng mình, cả lưng cô chạy dọc các đốt xương, dây thần kinh như thức bừng dậy sau từng thớ da, thật khó để tin nổi. Nữ nhân thoáng chốc đơ ra, cô nhìn Khuất Ngôn Chấn đang không giấu nổi niềm vui mà nắm lấy bàn tay cô áp lên má hắn, liên tục hôn nhẹ rồi cạ cạ vào phần mô mềm, đứa con xuất hiện thật đúng lúc! Trong 3 tháng qua kể từ khi về lại Thành Đô, cả hai có những sự tiến triển tốt đẹp hơn trong mối quan hệ này, Khuất Ngôn Chấn thì dĩ nhiên là hạnh phúc với điều này hơn ai hết nhưng riêng Tuệ San, cô chưa bao giờ chịu mở nút thắt trong lòng về vụ việc năm ấy, cô có yêu Ngôn Chấn tới đâu thì sự băn khoăn trước quá khứ cũng lớn tới đó. Tuệ San vẫn hoà hợp với hắn, thoái mái hưởng thụ cuộc sống này nhưng có nhiều khoảnh khắc suy nghĩ, trăn trở khiến cô bị bức rứt vô cùng, tự nhiên cũng nổi đóa tức giận khi nghĩ lại việc Ngôn Chấn từng làm

Nhưng ngay khoảnh khắc này thì khác, Tuệ San bất giác lao về phía Khuất Ngôn Chấn, cô ôm chặt lấy hắn – điều mà cô chưa từng làm trong hơn 2 năm qua, cái ôm như thỏa đi nỗi nhớ và sự giằng xé về cảm xúc, không giấu nổi niềm vui sướng, Tuệ San lắp bắp:

- Có thai... có thai sao? Ngôn Chấn, em đang mang thai

Khuất Ngôn Chấn chỉ một lực tay nhẹ đã bế vổng cô ngồi trong đùi mình, vòng tay đáp lại cảm xúc mãnh liệt của nữ nhân này, nhỏ nhẹ:

- Đúng vậy, em đang mang trong mình dòng máu của chúng ta... San nhi, điều này thật cao cả đến nhường nào. Tôi sẽ mau chóng khỏi bệnh, mau thoát mình khỏi những lần trị liệu tâm lý... tôi sẽ thành người cha tốt, người chồng tốt

Tuệ San không đáp lại gì, cô chỉ nằm dụi mãi trong lòng Khuất Ngôn Chấn, mối quan hệ này thật nhiều gập ghềnh mà khó hiểu, nhưng mầm hi vọng đang nảy sinh trong khoang bụng xẹp của Tuệ San khiến cô muốn mở lòng bỏ qua quá khứ, sống cho hiện tại và ngóng chờ tương lai. Cô không đợi Khuất Ngôn Chấn mở lời mà tự lên tiếng:

- Ngôn Chấn, em muốn cưới anh, em muốn anh làm chồng em... Em đang có thai, anh đồng ý lấy em chứ?

Khuất Ngôn Chấn thoáng sững sờ, ngay cả bản thân hắn có bệnh về thần kinh, dù chỉ là tạm thời, cũng không chủ động như Tuệ San, cảm xúc của cô thay đổi nhanh quá, hắn cũng đang không thích nghi kịp. Cả hai chìm trong sự vui vẻ mà cũng như kẻ điên của tình yêu vậy. Đứa con này sẽ là hi vọng của hai người, là sợi dây gắn kết lại mối quan hệ rạn nứt này, mối quan hệ trên bề mặt được gắn liền nhưng tầng sâu lớp đất vẫn chứa đựng nhiều vết rạn

Khuất Ngôn Chấn khẽ hôn lên bầu má của vật nhỏ, thầm thì:

- Tôi sẽ là chồng em, em là vợ tôi... Chúng ta sẽ là một gia đình, Tuệ San. Chúng ta có quyền hi vọng cho tương lai này... chào mừng em đến với thế giới của chúng ta


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.