Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương 136: CON À, MẸ SẼ TÌM ĐỦ MỌI CÁCH ĐỂ BẢO VỆ CON!




Cộc... cộc...

Tiếu Hàn Phong đang ngồi ngoài cửa, nghe tiếng gõ liền bước ra bên ngoài. Thì ra là Tụng Hi, cô ta nhếch miệng nhìn anh, không quên đánh mắt liếc về phía chiếc giường nhỏ.

Tiếu Hàn Phong đưa tay đẩy Tụng Hi ra bên ngoài, sau đó ngông nghênh hỏi cô ta:

- Tìm tôi có việc gì?

Tụng Hi không đáp, lập tức vươn tay ôm choàng lấy cổ Tiếu Hàn Phong, sau đó há miệng hôn anh ta ngấu nghiến.

Ưmmm...

Phịch!

Tiếu Hàn Phong bị hôn bất ngờ, bực bội kéo mạnh Tụng Hi ra bên ngoài, không may đẩy cô ta ngã vật xuống đất.

- Mẹ kiếp Hi bà bà, cô bị điên rồi à?

Anh dùng tay lau sạch miệng, sau đó còn nhẫn tâm nhổ ra một bãi nước bọt, tức giận đạp cửa bước vào bên trong phòng. Nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mắt, Tụng Hi đau đến móc tim cắt phổi. Người đàn ông này vậy mà lại không yêu cô ta? Còn nhẫn tâm đem về một người đàn bà khác, hiện tại còn mang thai.

Hai mắt Tụng Hi vằn lên những tia máu uất ức, bàn tay nắm chặt nhánh cỏ dưới đất, mở miệng chửi thề:

- Để xem tôi triệt tiêu người đàn bà của anh như thế nào!

Buổi sáng hôm sau, Cửu Châu vừa mệt mỏi mở mắt ngồi dậy liền đã trông thấy Tiếu Hàn Phong đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế cũ bên cạnh. Tấm lưng trần ngăm ngăm, mang đậm tính chất phong sương của anh khẽ rung, tiếp sau đó là một tiếng thở dài.

- Hàn Phong, có chuyện gì ư?

Tiếu Hàn Phong gật nhẹ đầu, đoạn đứng phắt dậy, vươn vai mấy cái, nhìn Cửu Châu cười nói:

- A Man Giạng muốn gặp riêng tôi để trao đổi một vài vấn đề. Cô hãy cứ ngoan ngoãn ở lại đây.

Một dự cảm chẳng lành lập tức chạy dọc sống lưng Cửu Châu. Tiếu Hàn Phong từng nói dối với những người ở trong thôn làng này chuyện cô bị câm. Tuy nhiên hiện tại sự thật đã bị vỡ lở, chắc chắn A Man Giạng sẽ không tha cho anh.

- Có phải là vì chuyện của tôi hay không?

Nghe cô hỏi, Tiếu Hàn Phong chỉ cười nhẹ, đưa tay gõ lên đầu Cửu Châu, bình thản đáp:

- Đồ ngốc, không liên quan đến cô. Một tiếng nữa gặp lại!

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tiếu Hàn Phong, Cửu Châu có phần day dứt. Cô đưa mắt trông theo bóng anh cho tới khi khuất sau mấy căn nhà nhỏ, lúc này mới tạm thời thả lỏng cơ thể một chút.

Thế nhưng, ngay khi Cửu Châu chỉ vừa mới quay lưng, phía ngoài cửa liền vang lên một giọng nói lanh lảnh:

- Cửu Châu, nếu Tiếu Hàn Phong mà xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ giết chết cô!

Tụng Hi cùng hai cô gái khác đang khoanh tay ra sau lưng, đứng nhìn Cửu Châu chằm chằm. Vừa nghe thấy Tiếu Hàn Phong sẽ xảy ra chuyện, Cửu Châu liền không giữ được bình tĩnh mà gấp gáp hỏi dồn:

- Tụng Hi, cô có thể nói rõ cho tôi biết được không? Rốt cuộc A Man Giạng sẽ làm gì với Tiếu Hàn Phong?

- Được! Tôi sẽ dẫn cô đến nhà chính của thôn làng. Đi theo tôi!

Tụng Hi xoay lưng bước đi trước, Cửu Châu vội vã rảo bước theo sau cô ta. Trong suốt quãng đường đi, Cửu Châu luôn luôn cảm thấy có gì đó thật lạ. Thường ngày những người dân ở đây đều đi lại đông đúc, vậy mà hôm nay lại vô cùng vắng vẻ, không hề thấy bóng dáng bất kỳ một người nào.

Tụng Hi dẫn Cửu Châu đi lòng vòng qua nhiều ngõ ngách, hai cô gái kia đều bước song song cùng Cửu Châu, tựa hồ như đang canh giữ cô vậy.

Tuy Cửu Châu biết Tụng Hi không hề có ý tốt với mình, thế nhưng vì an toàn của Tiếu Hàn Phong, cô vẫn cắn răng rảo bước theo cô ta.

Trải qua hơn nửa tiếng bước đi, đôi chân Cửu Châu cũng đã thấm mệt. Lúc này, Tụng Hi mới chịu dừng lại trên một tảng núi, ánh mắt vô hồn nhìn ra xung quanh, tuyệt nhiên không nói bất kỳ một lời nào.

Nơi này là một vùng đồi núi hoang sơ, đất đá lởm chởm, nếu chẳng may trượt chân ngã xuống bên dưới, ắt sẽ tan xương nát thịt.

Cửu Châu vô thức giật lùi, cảnh giác đưa tay ôm lấy bụng.

Gương mặt của Tụng Hi mỗi lúc một trở nên gớm ghiếc. Cô ta quay phắt lại, nhìn Cửu Châu mà cười khẩy đầy đắc ý:

- Cô quá ngu ngốc khi đi theo tôi. Cửu Châu, để lừa được cô ra ngoài này, tôi đã phải dốc lòng đến mức nào, cô có biết không? Hả? Hả?

Hai mắt Tụng Hi long lên sòng sọc, bờ môi méo mó, không ngừng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Cửu Châu mà chửi bới. Thì ra, cô ta dám lừa Tiếu Hàn Phong rời đi, sau đó giở trò đánh đòn tâm lý, dẫn dụ Cửu Châu ra bên ngoài này.

Cửu Châu vốn không sợ hãi. Thế nhưng hiện tại cô đã mang thai, do vậy điều cô lo lắng nhất lúc này đó là bé con trong bụng ngộ nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì, Cửu Châu sẽ không sống nổi mất.

- Tụng Hi! Tôi và Tiếu Hàn Phong trong sạch. trước khi tới đây tôi đã kết hôn. Bởi vậy tôi sẽ không cướp anh ấy khỏi tay cô làm gì cả!

- Cô im miệng!

Tụng Hi không chịu tin những lời Cửu Châu nói. Cô ta nhất mực cho rằng Cửu Châu chính là một ả hồ ly tinh đáng chết, đem lòng quyến rũ người đàn ông của cô ta.

Do vậy, không để Cửu Châu thanh minh, Tụng Hi liền hất tay ra hiệu cho hai cô gái đi bên cạnh mình lao tới áp sát Cửu Châu. Cửu Châu vội vàng nhảy sang bên cạnh, né được một đường dao bổ xuống từ tay chúng.

Tình huống xảy ra vừa rồi quá đỗi nguy hiểm, nếu Cửu Châu không nhanh nhẹn né sang một bên, chắc chắn cơ thể cô đã phải hứng trọn hai nhát dao sắc.

- Thì ra cô cũng biết võ ư?

Tụng Hi nhếch miệng cười thầm, đoạn rút từ sau lưng ra một khẩu súng tự chế. Cô ta đập đập khẩu súng lên trên lòng bàn tay, ngửa cổ lên trời cười như điên:

- Muốn tranh đàn ông với tôi, đừng hòng!

Tụng Hi này còn độc ác hơn Phương Tịnh Thanh và Hương Diên. Chí ít, Hương Diên cũng không quá đáng tới mức dồn cô vào chỗ chết hết lần này đến lần khác.

Cửu Châu cắn chặt môi, vòng tay ôm lấy bụng, sau đó xoay người bỏ chạy.

Đoàng!

Aaaa...

Một đường đạn được bắn ra, ghim thẳng vào bắp chân của Cửu Châu. Cô đau đớn ngã phịch xuống dưới đất, cố gắng bò lết ra phía sau một tảng đá lớn.

Cơn đau buốt ở chân khiến Cửu Châu liên tục đổ mồ hôi lạnh. Cô tựa lưng vào tảng đá, thở hổn hển từng cơn.

- Con à! Mẹ sẽ tìm đủ mọi cách để bảo vệ con!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.