Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương 169: La vân thiên- Trác hiên (ngoại truyện 2) (end)




Cậu nhỏ, cho hỏi, đường đến biệt phủ Thống Đốc cần phải rẽ hướng nào?La Vân Thiên đang nằm dài trên chiếc xe bán tải cũ rích, phần thân xe đã hoen gỉ, bong tróc, nghe tiếng gọi liền giật mình, mở choàng mắt ra nhìn.

Trước mặt anh lúc này là một thanh niên bặm trợn, gương mặt nhem nhuốc, cáu bẩn, mái tóc bù xù tràn ngập bụi đường đang nhìn anh chằm chằm.

- Không biết!

Thái độ lạnh lùng này của La Vân Thiên khiến người thanh niên không vui. Anh nhoài người về phía La Vân Thiên, chậm rãi mà hỏi lại từng câu:

- Cho hỏi, đường đến biệt phủ Thống Đốc quân cần phải rẽ hướng nào?

- Không biết!

La Vân Thiên bĩu môi, nhún vai đáp lại lần nữa.

Người thanh niên kia vẫn chưa chịu thua. Anh dùng tay kéo mạnh La Vân Thiên ra bên ngoài, sau đó ghé sát gương mặt cáu bẩn của mình vào mặt anh, hừ lạnh lặp lại câu hỏi lần thứ ba:

- Cho hỏi, đường đến biệt phủ Thống Đốc quân cần phải rẽ hướng nào?

Đến lúc này, sự kiên nhẫn của La Vân Thiên đã vượt ngoài sức chịu đựng. Anh luồn tay vào phía sau lưng anh ta, thản nhiên xòe rộng năm ngón, sau đó bóp mạnh lên bờ mông mềm mại của đối phương, đắc ý mà nở nụ cười châm biếm:

- Phí trả lời là năm lần sờ mông. Cậu có đồng ý hay không?

Gương mặt thanh niên lập tức cứng đờ. Chết tiệt, bờ mông hơn hai mươi ba năm chưa bị ai chạm đến của anh ta, vậy mà hôm nay lại bị một kẻ lạ mặt dám giở trò xoa bóp. Mà trớ trêu thay, y lại còn là đàn ông...

Hai mắt anh ta chau lại, bàn tay nắm chặt tới mức nổi cả gân xanh. Tuy nhiên, anh ta vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhất có thể.

- Trác Hiên tôi mười bốn tuổi đã nếm trải mùi vị đàn bà, huống hồ chi năm lần bóp mông.

Thực ra, anh chỉ nói cho oai thế thôi, chứ đến tận lúc này, anh còn chưa dám chạm tay vào phụ nữ.

Dứt lời, Trác Hiên xoay lưng lại, đưa mông về phía La Vân Thiên, nhắm mắt nhắm mũi mặc cho La Vân Thiên muốn làm gì thì làm. Ai bảo anh xui xẻo lạc đường, xung quanh đoạn ngõ trống vắng này lại chỉ có duy nhất một mình anh và La Vân Thiên.

Trác Hiên không biết rằng, kể từ thời khắc đó, cái nhìn về anh của La Vân Thiên đã thay đổi hoàn toàn.

........................

- Nào, nâng ly. Anh em chúng ta không bao giờ được phản bội lại đối phương, cậu nghe chưa?

Hai má Trác Hiên đỏ bừng, nâng chén tu sạch ly rượu mạnh, giọng nói đã có chút ngọng líu.

La Vân Thiên ngả người ra phía sau, hai chân vắt chéo nhau, đưa mắt nhìn lên ánh trăng sáng, tròn vành vạch trên bầu trời đen thăm thẳm, trong lòng anh lúc này đang ngập tràn suy tư.

- Vân Thiên...

Trác Hiên vòng tay ôm lấy cổ La Vân Thiên, thỉnh thoảng còn ợ lên mấy tiếng, phả vào mặt La Vân Thiên mà trêu ngươi:

- Vì sao cậu chưa lấy vợ? Già đầu bằng này tuổi rồi mà không chịu lập gia đình!

La Vân Thiên không đẩy Trác Hiên ra khỏi người mình, chỉ nhíu mày nhìn thanh niên trước mặt đang thản nhiên ngồi lên đùi mình mà nhếch miệng cười.

- Cậu thật là ngu ngốc!

Cứ như vậy, Trác Hiên gục lên vai anh mà ngủ say sưa từ bao giờ, điệu bộ ngoan ngoãn như một chú mèo con.

Trác Hiên không hề hay biết, cả đêm hôm đó, có một người chỉ lặng lẽ ngắm nhìn anh ngủ, gương mặt dịu dàng đến kỳ lạ.

Trác Hiên cũng không hề hay biết, cả đêm hôm đó, La Vân Thiên để Trác Hiên ngồi trên đùi mình ngủ tới sáng, mặc cho toàn thân anh tê buốt, cứng đờ.

...........................

Trong song sắt nhà tù, Trác Hiên chỉ cười nhạt:

- Lấy vợ và xây dựng cho mình một tổ ấm riêng, La Vân Thiên. Anh không thể sống cô độc đến già!

La Vân Thiên nhìn người thanh niên trước mặt, khóe môi cong nhẹ:

- Cô đơn, đối với ông đây đã không còn quan trọng nữa. Chẳng phải, cậu đang tự dối lòng hay sao?

Nghe anh nói, Trác Hiên không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Gương mặt anh đã hốc hác đi nhiều rồi.

- Cảnh sát nói, nếu cải tạo tốt, tôi sẽ được ra tù sớm.

- Tốt! Tôi đợi em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.